Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tiêu cực là một phần của chính mình

2023-12-12 04:20

Tác giả: Nguyễn Thái Thoại


blogradio.vn - Mỗi ngày trôi qua, mình lại có cảm giác mình muốn sống hơn một ngày. Mình vẫn còn những cuộc gặp gỡ mà mình cần phải gặp, còn những nơi mà mình cần phải đến, mọi thứ đều cần thời điểm thích hợp.

***

Mưa đã ngừng rơi ở phía bên ngoài, trong căn phòng nhỏ mình cũng vừa chợt tỉnh giấc. Một giấc ngủ ngắn, nhưng lại tràn đầy năng lượng. Mình ngồi dậy, châm vội một điếu thuốc, ngắm bầu trời vẫn còn dày đặc những đám mây đen, dù cho mưa đã tạnh. Mình chợt nhìn điện thoại, xem hôm nay là ngày thứ mấy trong tuần. Có khi mình cũng chẳng cần phải quan tâm ngày hôm nay sẽ như thế nào. Đôi khi mình cảm giác, mình tựa như con sứa trên biển, trôi nổi bồng bềnh và vô định giữa đại dương bao la. Mình thích những ngày mà mình chẳng cần phải làm gì cả, trốn trong phòng, cuộn tròn trong chăn, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Cảm giác thật thoải mái và dễ chịu, tách biệt khỏi thế giới ồn ào náo nhiệt ngoài kia.

Mình thích những ngày bình yên, nhưng mình cũng yêu luôn cả những ngày dông bão. Mình vẫn cứ luôn mâu thuẫn và đối lập như vậy. Giống như sự nóng bức của mùa hè, và sự mát mẻ của mùa thu. Bên trong mình tồn tại hai mặt đối lập, nếu mất đi một bên mình chẳng còn là chính mình nữa. Mỗi ngày trôi qua, mình lại có cảm giác mình muốn sống hơn một ngày. Mình vẫn còn những cuộc gặp gỡ mà mình cần phải gặp, còn những nơi mà mình cần phải đến, mọi thứ đều cần thời điểm thích hợp. Mình đã từng có suy nghĩ tự tử, cũng đã từng muốn tìm hiểu xem đằng sau cái chết là gì. Giờ đây những điều đó nó vẫn còn tồn tại sâu thẳm bên trong. Nhưng nó đã là một phần của quá khứ, nó lùi sâu vào chờ đợi thời cơ thích hợp để tác động lên mình một lần nữa, ít nhất không phải là bây giờ.

Vì mình vẫn còn những ước mơ dang dở, những đam mê mà bản thân không thể từ bỏ. Mình vẫn còn nhiều việc cần phải làm hơn là chỉ chọn cái chết.

Sao hôm nay mình lại thấy rằng những câu văn mà mình viết ra lại rời rạc vậy nhỉ? Nhịp điệu cũng không còn. Cứ như từng con chữ được chắp vá, và ghép lại với nhau. Vậy mà mình vẫn cứ viết, bởi nó là những suy nghĩ mà mình phải thể hiện ra bằng chữ, không phải bằng lời. Mình nghĩ cuộc đời của mình cũng tựa như nhịp tim mình đang đập, lúc lại đi lên, lúc thì đi xuống, cũng giống việc đôi lúc bình lặng, đôi khi lại dông tố ngập trời. Nó làm cho mình có cảm giác là mình đang sống một cuộc đời thực, không như mơ chỉ toàn là ảo ảnh do bản thân sắp đặt nên. Nếu chỉ là một vạch ngang tận cùng, nghĩa là mình đã chết thật rồi.

Mở máy tính, nhìn con trỏ chuột đang nhấp nháy, nhưng hôm nay mình lại chẳng biết phải viết gì để lấp đầy những trang trắng. Mình cũng đã cố viết, đôi khi mình còn viết ra nhiều hơn những gì mà mình nghĩ trong đầu. Dần dần những con chữ cũng mang mình đi đâu đó, vào sâu thẳm tâm hồn của chính mình. Vậy tâm hồn là gì? Mình tự hỏi chính bản thân mình hàng trăm lần. Nhưng sao mình chẳng bao giờ chạm được đến đáp án. Nó cứ khi thì gần ngay bên tay, nhưng đến lúc mình chạm vào nó lại nhẹ nhàng rời xa.

Có những chuyện đã qua rất lâu, nghĩ cũng đã thông, trong lòng cũng dần chấp nhận, cớ gì mà vẫn man mác buồn. Mỗi khi tâm trạng không ổn định, mình thường để cho bản thân mặc kệ mọi thứ. Nằm dài dưới đất, trên đầu là kệ sách ngay tầm tay, với tay là có thể lấy ngay một quyển, đắm chìm trong thế giới hư ảo, tìm lại chính mình trong tờ giấy in đầy những con chữ. Người mà mình muốn chia sẻ những niềm vui nhỏ nhặt trong ngày, cũng đã dần im lặng sau những ngày tưởng chừng như là sẽ mãi mãi như vậy. Đôi lúc, mình muốn tìm một ai đó để trò chuyện, để tâm sự về những gì mà mình đã trải qua. Nhưng mình lại chẳng thể nào tìm thấy một ai cả, ai cũng bận rộn với những suy nghĩ của riêng mình. Ai cũng nói về chuyện khổ của cuộc đời họ, nhưng lại chưa từng lắng nghe sự khó khăn của người bên cạnh. Cứ như thế, dần dần mình chẳng còn hứng thú với những điều như vậy nữa. Không biết từ bao giờ, mình có thể lẳng lặng giải quyết vấn đề một mình. Chấp nhận sự cô đơn như vốn dĩ nó đã có ngay từ lúc mình sinh ra. Và mình cũng nhận ra rằng, ai cũng phải đang vật lộn trong mớ hỗn độn mang tên cuộc sống của chính họ.

Có những buổi chiều, sau khi ngủ dậy, mọi thứ được bao trùm trong cảnh tranh tối tranh sáng. Nhìn ra ô cửa sổ ngoài kia, hoàng hôn đang nhường chỗ cho màn đêm bao bọc lấy bầu trời, mở điện thoại lên mình chẳng nhận được bất kỳ thông báo nào. Mình cũng chẳng có cảm giác gì ở trong lòng, những ngày đầu tiên, mình cũng thấy cô đơn và trống rỗng, tựa như mình đã bị cả thế giới bỏ lại phía sau. Nhưng cái gì diễn ra thường xuyên quá, nó lại thành ra là một thói quen, mình cũng dần chấp nhận thực tại, thay thế vào đó là cảm giác bình lặng mà trước giờ mình chưa từng biết đến. Mình cũng đã từng dại dột tắt điện thoại, chờ đợi một ai đó tìm thấy mình. Kết quả là điện thoại vẫn như cũ, mình thì nhận được một bài học. Đừng bao giờ đặt cảm xúc của mình vào tay của ai đó.

Mình từng nghĩ việc tự tử cũng giống như tắt đi cầu dao điện trong chính bản thân, sau khi đã quan sát rất lâu cái mạch điện đó vận hành như thế nào. Ngắm nhìn từng sợi dây xanh và dây đỏ, sau đó nhìn từng sợi nối vào trong đầu mình. Cuối cùng mình chọn tắt đi cầu dao, vì nghĩ rằng mình đã hiểu rõ nó. Dây xanh với dây xanh, dây đỏ với dây đỏ. Kết thúc một hành trình.

Mình ngập ngừng bước từng bước đi chập chững về phía ai đó. Chỉ mong một lần họ quay đầu lại phía mình, mình đã thấy họ mỉm cười dang tay đón nhận. Nhưng sao mình càng lại gần, lại có cảm giác như họ đang quay đi mà chẳng còn muốn mình như lúc ban đầu. Hết lần này đến lần khác, mình cũng đã chẳng còn tin tưởng vào họ. Mình chọn thu mình lại, không còn mong muốn tiếp xúc với ai đó nữa.

Bộ đếm đang hiển thị 1207 từ, liệu nó là dài hay là ngắn. Mình cũng chẳng biết được. Có người chọn chấm dứt đời mình ở tuổi hai mươi, với họ như vậy là cuộc đời đã quá dài. Lại có người chọn sống trọn vẹn đến cuối đời, nhưng lại cảm thấy rằng dường như một đời là quá ngắn. Suy cho cùng, ta cũng chẳng thể nào làm trọn vẹn được hết những gì mà ta mong. Mình cũng chẳng biết là đời mình dài hay ngắn, mình chỉ sống cho mỗi một ngày mà mình mở mắt thức dậy trên đời này.

Mình cũng từng nói, ở đời việc sống hay chết là do bản thân mình tự quyết định. Mọi người xung quanh đã vội cười mình, nhưng lại chưa từng lắng nghe hết một câu hoàn chỉnh. Ngoài những trường hợp bất khả kháng như bệnh tật, tai nạn, hỏa hạn,… thì việc mình chọn chấm dứt sinh mạng của mình nằm ở chính bản thân. Tại sao? Việc mình phải sống một đời dài hay ngắn lại do một ai đó quyết định. Mình có thể là người chủ động trong việc đó mà.

Đôi khi mình ghét cuộc sống này, nhưng cũng không thể phủ nhận là mình vẫn còn yêu nó đôi chút. Bởi không biết tự bao giờ, nhờ có nó mà mình gặp được những người mà mình nghĩ là mình sẽ không bao giờ gặp được, được đi đến những nơi mà mình chưa từng nghĩ tới, chẳng hạn như là vực thẳm.

Mình nghĩ trên đoạn đường hành trình của mỗi người. Ai cũng sẽ trải qua những thời khắc cô độc, mà chỉ có thể chấp nhận và nhẫn nhịn tiến về phía trước. Cũng đã tìm rất lâu trong danh bạ, mong thấy một ai đó có thể nghe mình tâm sự. Nhưng rồi lại cất điện thoại vào, vì chẳng biết liệu họ có thực sự nghe mình nói hay không. Cũng chẳng muốn làm phiền ai, sợ họ bận tâm chuyện của mình. Thời khắc đó mình nghĩ là ai cũng tuyệt vọng như ai, cái cảm giác lùi hay tiến cũng chẳng có kết quả, mọi thứ cứ chơi vơi lạc lõng lạ thường. Ai cũng có những mặt tiêu cực sâu thẳm trong lòng, nhưng đôi khi ta lại chọn giữ nó lại, vì không muốn nó làm phiền mọi người. Từng ngày từng ngày trôi qua, vết thương lại càng sâu hơn, mà không có cách nào chữa lành lại được. Mình hy vọng rằng, một ngày nào đó bạn sẽ vượt qua mọi thứ, có thể sống và chấp nhận cái tiêu cực đó như là một phần cơ thể của chính mình.

© Nguyễn Thái Thoại - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Khi Tình Yêu An Bài Bởi Trời Cao | Radio Tình Yêu

Nguyễn Thái Thoại

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thay đổi để không tự gây áp lực cho bản thân

Thay đổi để không tự gây áp lực cho bản thân

Giữ hình ảnh cô gái năng động, tự tin, mạnh mẽ, độc lập trong mắt bạn bè, đồng nghiệp khiến Nguyễn Hoàng Anh (ở quận 5, TPHCM) thực sự mệt mỏi. Cô đã chọn cách thay đổi, không tự gây áp lực cho bản thân theo những cách sau đây.

Date to marry

Date to marry

Tôi rất thích trải nghiệm, nhưng tình yêu thì không. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình tan vỡ, tôi càng không muốn chơi đùa với trái tim của chính mình.

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường

Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan

Hắn và Lan

Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành

Chậm một nhịp để chữa lành

Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ

Bao giờ đáp bến đỗ

Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

back to top