Khoảnh khắc
2024-03-28 17:10
Tác giả:
Nguyễn Thái Thoại
blogradio.vn - Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình, không muốn mọi người phải lo lắng cho mình, trân trọng từng khoảnh khắc bên gia đình và người thân, bạn bè.
***
Một buổi chiều, ngồi thẩn thơ trước hiên nhà, nhìn những tia nắng vàng cuối cùng còn sót lại trên mặt đất. Tôi tự hỏi bản thân mình đã làm được những gì mà mình đã mong ước ngày còn bé. Tôi tự trả lời rằng, những chuyện làm được quá ít, lại phải đánh đổi đi rất nhiều điều. Những chuyện mà tôi đã bỏ lỡ, và đánh mất đi luôn là cấp số nhân cho những chuyện mà tôi làm được. Tôi của những tháng ngày còn là học sinh, chỉ mong rằng mình được thoát khỏi ghế nhà trường càng sớm giờ nào thì càng vui giờ ấy, nhưng khi giờ đây nghĩ lại tôi lại thấy nuối tiếc về những khoảnh khắc ấy vô cùng, và nuối tiếc thì vẫn vậy cho dù tôi nuối tiếc cả trăm ngàn lần thì thời gian vẫn đi đều về phía trước, tôi chẳng thể nào quay lại những tháng ngày đó.
.jpg)
Tôi của những năm còn là học sinh cấp 3 ấy, luôn cho rằng thế giới ở bên ngoài kia sẽ dễ sống hơn là ở trong trường. Tôi như là con cá trong kênh, chưa một lần ra dòng sông lớn. Cứ nghĩ rằng bản thân có thể giải quyết mọi vấn đề, như mình vẫn hay làm khi còn ở lớp. Luôn luôn vui vẻ, và thoải mái với những việc mình làm. Chẳng cần phải nghĩ trước nghĩ sau, suy tính gì cho tương lai. Cứ tận hưởng từng ngày từng giờ mà sống, không phải bận tâm quá nhiều về cuộc sống sau này. “Trách nhiệm” hai từ ấy chưa từng được tôi suy nghĩ kỹ càng vào thời điểm đó, tôi còn chưa cảm nhận được sức nặng của hai từ ấy, sau này nó sẽ làm tôi phải thay đổi như thế nào.
Thời gian vẫn trôi chậm rãi từng giờ từng phút một, nhưng chưa bao giờ dừng lại, có đôi khi lại nhanh đến không ngờ. Đặc biệt là những mùa hè của thuở học trò, mới ngày nào bắt đầu kỳ nghỉ hè, bỗng chốc đã đến ngày tựu trường. Ngày thi tốt nghiệp cuối cùng của thời học sinh, bước chân ra khỏi phòng thi, tôi tự nhủ trong lòng thế là xong nợ. Giờ đây thì tôi có thể tận hưởng trọn vẹn những mùa hè phía sau mà chẳng cần phải lo về chuyện học hành và thi cử. Nhưng giờ phút ấy tôi đã lầm, tôi đã bỏ lại một phần của mình ở lại trong ngôi trường, nơi mà tôi chán nản nhất, một tôi vui vẻ hoạt bát, không lo nghĩ gì về tương lai sau này. Tôi vẫn chưa biết được ở phía trước đang có điều gì chờ đợi tôi, hóa ra chỉ là tôi đi từ vực thẳm này sang vực thẳm khác, khác một chỗ là vực thẳm đang chờ đợi tôi ở phía trước lại sâu hơn, và thử thách hơn rất nhiều.
Những tháng ngày đi học đại học với tôi thì thoải mái vô cùng, không cần phải đến lớp sớm để điểm danh, thích học thì đi học, muốn đi chơi thì cứ nghỉ. Chẳng có một ai quan tâm đến việc mình nghỉ hay đi học cả. Tôi thầm nhủ trong lòng, đây cũng chính là sự đền đáp cho những gì mình bỏ ra trong những năm tháng còn là học sinh ấy. Cho đến một ngày, tôi nhận được tin một người thân của tôi vừa mất. Tôi tức tốc bỏ cả việc học chạy về quê để mà nhìn mặt người ấy lần cuối cùng. Chỉ mới vài tháng trước, tôi cùng với người ấy trò chuyện với nhau rất vui vẻ, vậy mà giờ đây hai con người đã không thể nào ở cùng một thế giới nữa rồi. Dự đám tang của người ấy xong, về đến nhà tôi tự hỏi, mình phải trải qua bao nhiêu lần chia ly mà không thể nào biết trước giống như thế này nữa đây? Rất rất nhiều lần trong đời, và tôi tự trả lời. Tôi thức cả một đêm để nhẩm lại xem mình còn bao nhiêu người thân ở bên cạnh mình. Mỗi năm trôi qua, mỗi người lại rời xa mình thêm một chút. Những người chăm sóc tôi ngày bé, đến bây giờ tôi đã đền đáp được gì cho họ chưa? Tôi lại tự hỏi mình. Chưa có gì cả, ngoài những lần quậy phá và nghịch ngợm, tôi lại tự trả lời. Tôi ý thức được rằng, những người bên cạnh tôi, có thể hôm nay họ còn gọi điện thoại và vui vẻ trò chuyện với tôi, nhưng có thể ngay ngày mai thôi họ sẽ rời xa tôi mà còn chưa nói lời từ biệt lấy một lần.

Lúc ấy, tôi chợt nhận ra rằng, bản thân tôi từ trước đến nay, đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc quý giá bên những người mà mình thương yêu. Tôi đã thay đổi bản thân đi rất nhiều, tôi không còn vô tư, và thoải mái như ngày trước. Giờ đây từng việc mà tôi làm đều được suy nghĩ cẩn trọng, không còn làm cho mọi người phải lo lắng vì tôi. Những khi có thời gian rảnh, tôi luôn sắp xếp tất cả mọi việc, để có dịp về quê thăm gia đình và những người mà mình quý trọng. Bởi tôi biết rất rõ, có những việc nếu đã không kịp làm thì sẽ chẳng bao giờ có thể làm được, có những lần gặp gỡ không biết đâu là lần cuối cùng.
Tôi của những tháng ngày trước, là mơ mộng về những chuyện mà bản thân có thể làm được. Tôi của giờ đây, là thực tế và chấp nhận rằng có những chuyện vượt ngoài sức của bản thân mình. Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình, không muốn mọi người phải lo lắng cho mình, trân trọng từng khoảnh khắc bên gia đình và người thân, bạn bè. Tôi có từng hối hận về việc đã bỏ lại chính mình vào những năm tháng ấy không? Tôi có thể đáp lại rằng chưa từng, và sau này cũng vậy. Bởi thay đổi luôn là một phần của cuộc sống này.
Có lẽ đối với tôi, khoảnh khắc chính là những phút giây ở hiện tại ta cảm thấy rằng mình được sống. Chứ không còn là những suy tính cho một tương lai xa vời nào đó, mà ta không biết chắc liệu mình có kịp hoàn thành nó trước khi rời xa thế giới này. Khoảnh khắc, có đôi khi chỉ cần ta chớp mắt nó đã trở thành một dĩ vãng nào đó bên trong ta. Ký ức, là một chuỗi dài những khoảnh khắc nối tiếp nhau tạo nên một khung cảnh thê lương bên trong tâm hồn của mỗi người. Có chuyện vui, chuyện buồn, có chuyện làm cho ta khóc, cũng làm cho ta cười, lại có những chuyện làm cho ta thấy lòng khó nguôi ngoai, dù rằng nó đã xảy ra rất lâu về trước. Khoảnh khắc chính là vào một giây phút nào đó, ta cảm thấy rằng mình đã sống lại những năm tháng trước đây ta đã bỏ lỡ.
Với mọi người có thể nó chỉ là một việc cỏn con, không đáng bận tâm. Nhưng vào giờ phút ấy, chỉ có ta hiểu rằng, một cái chớp mắt cũng đủ làm cho mọi cảm xúc trong lòng ta dâng trào đến lạ. Dưới guồng quay và áp lực của cuộc sống, chúng ta hối hả chạy theo những gì mà bản thân cho rằng nó xứng đáng, để rồi ta bỏ lỡ đi khoảng thời gian tận hưởng những khoảnh khắc mà vốn dĩ được dành riêng cho mình. Thời gian vẫn lẳng lặng trôi, con người ngày qua ngày lại không ngừng trôi về điểm cuối của cuộc đời. Có đoạn dài, đoạn ngắn, duy chỉ có khoảnh khắc là không ngừng tồn tại trong đoạn thời gian ấy. Đến một ngày, ta lại nhận ra, đời mình là một chuỗi ngày dài không ngừng nuối tiếc và hối hận vì đã bỏ lỡ đi những điều quan trọng.
© Nguyễn Thái Thoại - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Là Duyên Nợ Hay Là Đau Thương? | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…















