Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mưa trong những ngày hạ

2024-07-12 16:55

Tác giả: Nguyễn Thái Thoại


blogradio.vn - Mọi việc cũng tương tự như ngày đám tang của ngoại. Gã lại một lần nữa trầm mặc hơn, và tranh gã vẽ ra lại càng u tối hơn thêm một chút. Nhưng nó lại càng làm cho người xem, thấy phấn khởi và ai cũng công nhận gã là thiên tài. Gã cũng chẳng biết mục đích mình vẽ là để làm gì?

***

Màn đêm dần buông xuống, ráng chiều đã không còn. Ánh đèn trong công viên cũng dần tự phát sáng. Gã chợt nhận ra, có những loại tài năng được nuôi dưỡng bằng sự thương yêu, và phát triển tốt đẹp, nhưng cũng có loại tài năng, mà ngay từ khi ra đời nó đã là một lời nguyền, mà chỉ khi đau khổ thì nó mới được bộc lộ rõ nét nhất. Gã thoăn thoắt vẽ một bức tranh hiện ra trong tâm trí gã ngay lúc này.

Gã chưa bao giờ tìm thấy nắng nơi cõi lòng mình. Từ ngày gã đến với cuộc đời này, mọi thứ chỉ rặc một màu đen tuyền u ám phủ đầy lên cuộc đời gã. Có những người, đến với cuộc sống này chỉ để chịu một hình phạt nào đó cho đến khi ra đi. Đã có lần, gã nghĩ cuộc đời mình chính là hiện thân của những con người ấy. Gã cố cắt nghĩa những gì mà bản thân gặp phải, những chuyện mà gã đã trải qua trong đời, gã lại nhận ra rằng – Mọi thứ không gì hơn là một mớ hỗn độn trộn lẫn vào nhau. Nhưng có một điều gã biết rất rõ, rằng mọi thứ khởi phát từ cái ngày mà gã lần đầu tiên chạm vào cây bút màu và tờ giấy vẽ được cô giáo phát vào giờ học Mĩ thuật.

Gã thẫn thờ nhìn mọi người đi lại trong công viên. Gã đưa mắt nhìn khắp chốn, hòng bắt được một khoảnh khắc nào đó mà gã muốn vẽ lại. Gã đã ngồi như vậy không biết bao nhiêu lâu. Chỉ biết là mỗi sáng tinh mơ khi mọi người đi tập thể dục, đã thấy gã ngồi đó. Thoạt đầu, mọi người cũng thấy lạ, ai đi ngang cũng ghé mắt lại nhìn. Một người thanh niên, tóc tai bù xù, độc trước mặt chỉ có một giá tranh, và tấm vải trắng. Lâu dần, những người đi tập thể dục sớm, cũng đã quen với cảnh ấy. Nên mọi người thường lướt qua gã và xem gã như người vô hình.

Gã có tài năng trong việc khắc họa những gì chân thực và đẹp đẽ nhất của từng khoảnh khắc, lên bức tranh mà gã vẽ. Chỉ là càng ngày gã lại càng nhận ra một điều gì đó khác lạ diễn ra bên trong mình. Gã thấy được những điều mà người khác không thấy được, nên tranh của gã luôn thu hút mọi người, có thể nói những gì mà gã vẽ ra cũng chính là những sự tăm tối mà cuộc đời mang lại cho gã. Bà ngoại gã, người phát hiện ra tài năng thiên bẩm của gã, và mài dũa gã ngay từ khi gã còn nhỏ. Ban đầu bà cho gã tập làm quen với từng dụng cũ vẽ tranh cơ bản như viết chì, bút màu. Với những vật dụng đơn điệu ấy, nhưng cũng đủ để cho gã vẽ ra những bức tranh mà khiến ai cũng trầm trồ. Ngôi nhà chỉ đơn thuần là ngôi nhà, nhưng dưới ngòi bút của gã, ngôi nhà lại trở nên có sinh khí, và làm cho người ta cảm giác được ngôi nhà đó đã chịu nắng mưa, và những dấu vết mà thời gian khắc sâu lên nó. Gã luôn vẽ ra được những bức tranh ấm áp, với những màu sắc dễ chịu. Làm cho con người ta đang lạc lối, mỗi khi ngắm nhìn cũng phải bình tâm trở lại.

Bà ngoại là người khuyên mẹ gã nên cho gã đi học thêm lớp năng khiếu vẽ, vì bà biết cháu của mình rồi sẽ thành công trên con đường ấy. Suốt những năm đi học, mỗi khi có các cuộc thi về vẽ tranh thì gã luôn là người chễm chệ trên mục giải nhất. Mỗi khi tác phẩm đạt giải, gã lại háo hức chạy thật nhanh về nhà để khoe với bà. Một ngày như bao ngày, có nghĩa là bình thường, chẳng có điềm báo gì về dấu hiệu của sự chia ly. Thế nhưng khi gã đang ngồi học trong lớp, gã thấy bóng mẹ loáng thoáng xuất hiện nơi phía cửa, và ngập ngừng trao đổi gì đó với giáo viên chủ nhiệm. Rồi cô vào lớp, thông báo rằng hôm nay gã được về sớm. Gã cảm thấy như có điều gì đó làm cho bản thân thấy bồn chồn không yên. Mẹ gã thì im lặng hơn thường ngày. Suốt cả quãng đường, từ cổng trường ra nhà xe, cả hai người chẳng ai nói với ai lời nào. Một sự im lặng nghẹt thở, dự cảm cho một điều tồi tệ sắp xảy ra – gã thầm hiểu được, dù không thể nào giải thích.

- Bà ngoại chết rồi! Giờ mẹ con mình phải về để lo đám tang cho bà thôi. - Mẹ gã nói khi hai người ra đến trước cổng trường.

Gã thoáng sững người lại, vì từ đó đến giờ gã chưa từng biết chết nghĩa là như thế nào. Lại là người bà mà gã thương yêu nhất nữa. Nhất thời gã chưa biết mình phải tiếp nhận ra sao. Gã đứng như tượng đá, phải khó khăn lắm mẹ mới đưa được gã lên xe. Gã nhớ rõ như in, đó là vào năm mình học lớp 4. Về đến nhà, gã thấy bà nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mặc một bộ đồ trắng từ đầu đến chân. Gã thấy người ta dùng một tấm ni lông trắng, quấn quanh người bà mấy vòng, sau đó khiêng lên và đặt vào trong một chiếc hộp bằng gỗ. Tiếng đọc kinh vang lên lầm rầm bên tai của gã. Nắp của chiếc hộp được đậy lại, vậy là bà đã không còn trên đời này.

Suốt một thời gian dài sau đám tang. Gã chợt ít nói hẳn, thu mình lại, hạn chế tiếp xúc với tất cả mọi người, riêng việc vẽ thì gã vẫn tiếp tục. Bởi gã biết ở đâu đó, bà vẫn luôn dõi theo và ủng hộ gã. Nhưng có một việc mà gã làm cho mọi người sợ hãi, là những bức tranh giờ đây gã vẽ chỉ toàn là màu trắng và đen, không mang đầy màu sắc tươi mới nữa. Thay vào đó là một cái gì đó u ám, nặng nề làm cho người xem day dứt khôn nguôi. Vậy mà những tranh ấy, lại được đánh giá rất cao trong các cuộc thi. Gã vẫn luôn đạt giải nhất như ngày còn là học sinh tiểu học. Gã ngày càng nhận ra những gì gã vẽ, chỉ là để chạy trốn khỏi cái hình ảnh quá khứ đã ám ảnh gã bấy lâu nay. Gã tự hỏi quá khứ là gì? Sau nó lại làm cho con người ta đau lòng, mỗi khi nó hiện về đến thế.

Ngày thi cuối cùng năm lớp 8, gã thong thả đạp xe về nhà. Trên đường đi gã chợt cảm thấy không ổn, một cảm giác như ngày bà mất lại thoáng hiện lên. Gã linh cảm có điều chẳng lành xảy ra. Đứng đợi gã ở đầu đường là người cậu mà gã rất ít khi gặp. Cậu dẫn gã vào trong nhà, đã thấy rất đông bà con họ hàng đứng vây quanh. Người nằm giữa nhà không ai khác chính là mẹ gã. Gương mặt hốc hác, tiều tụy đã chiến đấu với căn bệnh ung thư quái ác suốt hai năm ròng, dường như nay đã chọn từ bỏ nỗ lực. Gã tiến từng bước lại gần, cúi xuống chạm tay lên mặt mẹ, và đưa tai lại gần để nghe mẹ nói những lời cuối cùng. Gã đã chứng kiến cái chết một lần, nên lần này gã dường như đã thích nghi hơn với mọi chuyện. Mọi việc cũng tương tự như ngày đám tang của ngoại. Gã lại một lần nữa trầm mặc hơn, và tranh gã vẽ ra lại càng u tối hơn thêm một chút. Nhưng nó lại càng làm cho người xem, thấy phấn khởi và ai cũng công nhận gã là thiên tài. Gã cũng chẳng biết mục đích mình vẽ là để làm gì?

Lên cấp 3, gã vẫn tiếp tục vẽ, dù cho gã chẳng biết ý nghĩa của nó là gì? Gã vẽ như một cái máy, ai muốn gã vẽ gì, gã sẽ vẽ cái đó. Miễn là nó có tiền giúp cho gã trang trải cuộc sống của mình. Gã chỉ nhớ hôm đó gã đang ngồi trên ghế đá trong sân trường.

- Cậu có thể vẽ giúp mình một bức tranh này không? - Một giọng nữ vang lên.

Gã chợt ngẩng mặt lên, dưới tán cây bàng rộng lớn, một người con gái đang mỉm cười dịu dàng với gã. Những tia nắng của mặt trời, dường như đang nhảy múa khắp sân trường. Gã thấy tim mình chậm lại đi vài nhịp.

- Cậu muốn mình vẽ gì? - Gã lắp bắp trả lời.

- Vẽ chính bản thân cậu lên trên tờ giấy này. - Cô gái vừa nói vừa cười khúc khích.

- Sao lại vẽ mình? Mà không phải là vẽ cậu. Thường mọi người hay thuê mình vẽ chân dung cho họ. - Gã hỏi giọng khó hiểu.

- Vì mình muốn cậu tự vẽ cậu xem thế nào? - Cô gái đáp và tiếp tục - Vậy nha, bao giờ cậu vẽ xong thì mang đến gặp mình, mình sẽ trả tiền đầy đủ cho cậu. Mình học ở lớp kế bên lớp cậu. Có lẽ cậu không để ý đến mình, nhưng mình để ý cậu lâu rồi đấy.

Chuyện của gã cứ như vậy mà diễn ra, đến đưa tranh cho cô gái. Nhưng gã quyết định không nhận tiền, vì gã vẽ cũng là cho bản thân của mình. Hai người cứ thuận lợi mà làm bạn với nhau. Càng ở bên cô gái nhiều, gã càng nhận ra mình đã phải lòng cô ngày một nhiều hơn. Gã cũng cảm thấy một sự ấm áp nào đó mà ông trời đã đền bù cho gã. Tranh của gã ngày càng lấy lại được màu sắc tươi vui.

Một nam sinh ôm người bạn gái của mình trên tay mà khóc nghẹn. Chỉ vì cô sơ ý không quan sát khi qua đường mà bị một người điều khiển xe máy tốc độ cao tông phải, dù đã được đưa đi cấp cứu nhưng đã tử vong sau đó.

Đó là những gì tin tức phát lại, còn gã lại chính là nam sinh trong câu chuyện. Gã không biết rốt cuộc là gã đã làm những gì, mà giờ đây gã phải trả giá như vậy. Số phận luôn tước đoạt đi những người mà gã thương yêu.

Màn đêm dần buông xuống, ráng chiều đã không còn. Ánh đèn trong công viên cũng dần tự phát sáng. Gã chợt nhận ra, có những loại tài năng được nuôi dưỡng bằng sự thương yêu, và phát triển tốt đẹp, nhưng cũng có loại tài năng, mà ngay từ khi ra đời nó đã là một lời nguyền, mà chỉ khi đau khổ thì nó mới được bộc lộ rõ nét nhất. Gã thoăn thoắt vẽ một bức tranh hiện ra trong tâm trí gã ngay lúc này.

Có những lần gã cố đưa mắt nhìn lên bầu trời, chỉ để tìm xem rốt cuộc là nắng đã ở nơi nào. Mà chưa một lần soi tỏ cho gã, thời gian vẫn trôi, từng ngày từng giờ, từng phút từng giây, tước đoạt đi từng người mà gã yêu thương trong đời. Thanh âm của thời gian, chưa bao giờ là tiếng kim đồng hồ tíc tắc trên kia, mà là tiếng một người chưa kịp nói vội lời từ biệt với một người. Gã hiểu một điều rằng, có lẽ thời gian chưa từng bỏ qua hay chờ đợi gã, nắng cũng luôn hiển hiện xung quanh. Tiếc là gã đã để một phần bản thân của mình vào những con người đã ra đi.

Sáng hôm đó, mọi người chẳng thấy người thanh niên ấy đâu. Chỉ có duy nhất giá tranh và tấm vải vẽ còn sót lại. Tò mò ai cũng tiến lại xem. Trên bức tranh là một người thanh niên, đang đứng trên lan can cầu, ánh nhìn hướng về lòng sông sâu thẳm. Bên dưới là hình ảnh ba người phụ nữ, theo từng giai đoạn thời gian, lần lượt mỉm cười và vẫy tay với người thanh niên trên cầu.

Camera giám sát cũng ghi lại được hình ảnh vào 4h00phút sáng, một thanh niên đang đứng trên lan can cầu, đưa tay lên, vẽ một hình gì đó trong không khí. Rồi bất thần gieo mình xuống dòng sông đang chảy xiết bên dưới. Trời bắt đầu đổ một cơn mưa dài tầm tã.

© Nguyễn Thái Thoại - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tìm Lại Chính Mình Sau Một Cuộc Tình Tan Vỡ | Radio Tâm Sự

Nguyễn Thái Thoại

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top