Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tuổi của mụ

2024-06-10 18:50

Tác giả: Cynkeii


blogradio.vn - Bởi thế mà tính thêm “tuổi mụ” chính là cách con người bày tỏ lòng biết ơn, sự tri ân dành cho những hi sinh, đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần mà người mẹ đã trải qua, đã đánh đổi để có được mình ở hiện tại. Nó cũng nhắc nhở con người phải có thái độ đúng mực với đấng sinh thành, kéo con người vào vào “khuôn khổ” của đạo làm Người.

***

“Biết ơn mẹ vẫn tính thêm một tuổi sinh thành

“Tuổi của mụ” con nằm tròn bụng mẹ

Để con quý yêu tháng ngày tuổi trẻ

Buổi mở mắt chào đời, phút nhắm mắt ra đi”

 (Nguyễn Khoa Điềm)

 

Hồi lâu tớ có đọc được trong những sách về tử vi, tướng số, tớ khá bất ngờ khi hầu như tuổi của các năm sinh đều được cộng thêm một. Bà tớ bảo đó là “tuổi của mụ”! Rằng khi mà đứa trẻ còn là bào thai nằm trong bụng mẹ 9 tháng 10 ngày, thời gian đó cũng gần một năm, vì thế mà sinh ra “tuổi mụ” cũng có thể gọi là tuổi đầu tiên của mỗi đứa trẻ. Mình thì nghĩ sâu xa hơn.

Chúng mình không chỉ được nuôi nấng, che chở qua mấy mươi năm từ lúc lọt lòng. Mà từ khi chưa thành hình thành dạng, mỗi sinh linh bé nhỏ đã nhận được tình yêu, sự mong ngóng của nhiều người. Chúng mình mượn thân thể người mẹ, bám víu lấy và lớn dần lên. Đứa trẻ bên trong bụng mẹ dần ý thức được sự sống bên ngoài; ròng rã hơn 9 tháng trời mới đầy đủ các bộ phận và phát triển toàn diện nhất. Và trong suốt quá trình ấy, người mẹ luôn cảm giác toàn thân trĩu nặng, tóc rụng ngày một nhiều, chưa kể là sự trầm cảm mỗi khi nhìn thấy thân thể của mình trong gương… Bởi thế mà tính thêm “tuổi mụ” chính là cách con người bày tỏ lòng biết ơn, sự tri ân dành cho những hi sinh, đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần mà người mẹ đã trải qua, đã đánh đổi để có được mình ở hiện tại. Nó cũng nhắc nhở con người phải có thái độ đúng mực với đấng sinh thành, kéo con người vào vào “khuôn khổ” của đạo làm Người.

“Tuổi của mụ” gợi nhớ về quãng thời gian con người gắn bó máu thịt với mẹ, khi mà giữa người với người liên kết với nhau chỉ qua sợi dây rốn nhưng lại là sợi dây máu thịt bền chắc nhất, nhiều tình yêu thương nhất. Cùng vui. Cùng buồn. Cùng thức dậy mỗi bình minh và chìm vào giấc ngủ khi đêm tàn. Những kí ức đầu tiên của con trẻ gắn với một sợi dây chứa chan tình nghĩa, quãng thời gian ấy con có thể mường tượng ra thế giới bên ngoài qua những câu chuyện mẹ kể, qua những thủ thỉ tâm tình khi cha xoa bụng mẹ.

“Tuổi của mụ” có thể khiến một số người cảm thấy bản thân “già” đi nhưng với người khác lại là động lực, rằng mình đã lớn từng này tuổi rồi, và mình cần có trách nhiệm với tương lai của chính mình, với những người đã sinh ra, nuôi nấng, dành tình thương cho mình nhiều đến thế

Quãng thời gian đầu đời bao giờ cũng quan trọng đối với mọi đứa trẻ. Vậy nên nếu được ban cho thiên chức làm mẹ, làm cha; con mong rằng những người cao cả này sẽ đều nuôi dưỡng một hạt mầm thiện lương, lưu lại nững kí ức đáng nhớ để sau này cho đứa trẻ ấy hiểu được “tuổi của mụ” đẹp đẽ đến nhường nào…

© Cynkeii - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ngày Tháng Yêu Đơn Phương | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bước tiếp hành trình mới

Bước tiếp hành trình mới

Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"

Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức

Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."

back to top