Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tết có nhạt đi đâu, chỉ có lòng người là thay đổi

2020-01-15 01:30

Tác giả: Izerghin


 

blogradio.vn - Tết là khi ở đó có đủ gia đình, có thể nhìn thấy ông bà, bố mẹ và anh chị vẫn khoẻ mạnh, có thể cụng ly chúc sức khỏe mọi người, có thể chờ đón khoảnh khắc pháo hoa giao thừa rực rỡ, có thể cùng cả nhà đi hái lộc đầu năm đã là hạnh phúc lắm rồi.

***

Từ trường về chỗ ở cách 6 cây số, dọc đường đi, tôi thấy mọc lên nhiều tụ điểm trên vỉa hè bán quần áo rét, chăn gối, đào quất, cúc mai,... kèm theo đó là cái rét ngọt và mưa phùn đúng điệu tiết sang xuân. Cái gì cũng đính kèm biển “thanh lý” như cái sự chấp nhận một cách cuống cuồng, vội vã của lòng người để đạt được một mục đích nào cụ thể.

Tôi nhớ mùi Tết quê thuở còn nghèo khó. Nhà ba tầng nằm ngang, không khang trang nhưng không quá lụp xụp. Bố bắc thang leo lên mái đảo lại ngói. Mẹ đội nón đứng trong nhà cầm gậy dài chọc chọc làm lập cập viên ngói vênh để bố chỉnh lại. Nhà hàng xóm đã éc éc tiếng lợn kêu, cả xóm xúm xít, mỗi nhà đụng một phần con lợn để ăn Tết. Anh tôi chưa lấy vợ. Hai anh em ríu rít chốn ngủ trưa đi câu cá, chơi trốn tìm,.. Anh chở tôi bằng xe đạp lên nhà ngoại cắt lá dong về chuẩn bị gói bánh chưng. Cứ ngồi dặn bố gói cho cái bánh bé xíu làm của để dành, để ăn một mình, để đón sớm cái không khí trước thịt gà, giò lụa,...

vitet2

Ta không còn bé bỏng, bỏ ăn chỉ vì chưng hửng mặc bộ quần áo mới, hồi hộp đợi được lì xì mừng tuổi, tranh nhau nếm thử bánh mứt, hay háo hức ngồi trông nồi bánh chưng, nướng khoai và tụ tập đánh bài.

Ta không còn là đứa trẻ với những niềm vui nhỏ bé ngày trước, thức dậy mỗi ngày với những trách nhiệm phải gánh vác và nghĩ về Tết bằng những giá trị vật chất phải làm. Ta không còn vô tư nữa.

Tết vẫn vậy, chỉ là bố mẹ giờ đã già, ngôi nhà dần trống vắng, lũ con vừa về nhà lại vội lên đồ lồng lộn đi tụ tập bạn cấp 2, cấp 3, bạn xã giao,.. hoặc đi du lịch xa cùng người yêu hơn là ngồi ăn bữa cơm đoàn viên, hơn là háo hức trở về hít hà mùi nước lá rau mùi già mẹ nấu chiều 30, uống chén trà đắng bố vừa pha còn nóng hổi, ngồi trông nồi bánh đang sôi lục bục, nghe nhạc Chế Linh, Như Quỳnh, Trường Vũ nửa vui, nửa buồn mà đẫm phong vị Tết.

Vì chúng ta ở Hà Nội về Hưng Yên, chúng ta ở Sơn Tây về Thái Bình hay ở Sài Gòn về Vĩnh Phúc,... đáp một chuyến xe là có thể chạy về sà vào lòng bà, lòng mẹ đang thấp thỏm ngóng trông. Thử hỏi nếu chúng ta đi du học, làm ăn xa, lấy vợ lấy chồng xa, những ngày giáp xuân lướt Facebook thấy bạn bè đăng status về không khí ngày cận Tết, mấy ai không nhói lòng? Cái mùi của Tết ấy bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, vẫn mặn nồng, vẫn ấm áp và đong đầy yêu thương.

tetxanha1

Tết có nhạt đi đâu, chỉ có tình người đổi thay.

Thời gian có tàn nhẫn đâu, chỉ có những đứa trẻ háo hức đón giao thừa bên gia đình nay đã lớn.

Chỉ có chúng ta cứ trưởng thành rồi rời xa, để những bữa cơm sum vầy không còn trọn vẹn, để không khí nguội đi những tiếng cười, để mùi vị Tết lùi dần vào dĩ vãng.

Tôi có mấy người họ hàng lấy chồng xa. Mỗi dịp lễ Tết gọi video chúc mừng lại rưng rưng hai hàng nước mắt. Kẻ gần thì hời hợt, đủng đỉnh về, lại vội vã đi. Chỉ có kẻ xa quê mới thèm không khí Tết quê nhà.

Lúc ấy, ta mới hiểu, Tết đâu cần phải mâm cao cỗ đầy, bánh kẹo xịn, hoa đẹp, xe sang, áo mới, trang hoàng rực rỡ, Tết là khi ở đó có đủ gia đình, có thể nhìn thấy ông bà, bố mẹ và anh chị vẫn khoẻ mạnh, có thể cụng ly chúc sức khỏe mọi người, có thể chờ đón khoảnh khắc pháo hoa giao thừa rực rỡ, có thể cùng cả nhà đi hái lộc đầu năm đã là hạnh phúc lắm rồi.

© Izerghin - blogradio.vn

Xem thêm: Đợi cho qua ngày 27 Tết được không anh?

Izerghin

Life becomes easier and more beautiful when we can see the good in other people.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top