Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vì tết là dành cho gia đình

2013-02-13 08:23

Tác giả:


Bài dự thi Tết trong tim tôi.

Cái se se lạnh của buổi sáng Sài Gòn làm con người ta nhớ da diết… Nhớ lắm những buổi sáng tinh mơ ngày xuân thức dậy cùng mẹ ngồi quay quần bên bếp lửa, chẳng nhớ hai chị em cùng mẹ đã tâm sự chuyện gì, chỉ nhớ đâu đó tiếng cười giòn tan ra, hòa cùng ánh lửa. Giản dị nhưng ấm áp và hạnh phúc biết dường nào! Dẫu biết đã là quá khứ, biết là sẽ chẳng còn quay lại được nhưng vẫn mong gặp lại một lần… dù là trong giấc mơ.

Cái lạnh hàng đêm ở giữa thành phố ồn ào, tấp nập này lại làm người ta trùm kín chăn nhưng chẳng ngủ được vì… nhớ, nhớ thật nhiều về ngày xưa đã có đứa con nào đó nằng nặc đòi chen vào ngủ giữa ba mẹ vì không chịu được cái lạnh. Ước gì lại được bé lại 1 lần nhưng rồi bỗng cái cảm giác sợ hãi 3 người chỉ còn 2 người lại chợt đến. Dẫu biết đã là kí ức, nhưng vẫn mong trở lại một lần… trong mơ.


Khép lại một ngày nắng gắt, cái lạnh chợt đến giữa đêm làm người ta nhớ về một thuở học sinh xưa. Cái lạnh thấu xương của cơn mưa năm mùa đông ấy làm người ta bước vào lớp chỉ biết run cầm cập. Bàn tay tê cứng, môi tím tái vì ướt lạnh nhưng chợt thấy một chút ấm lòng vì nhận ra sự quan tâm nhỏ nhặt từ ai đó. Biết là ai đó sẽ chẳng còn nhớ về những điều vụn vặt của ngày xưa… Nhưng người ta đây thì vẫn cứ thích giữ cho riêng mình, để mỗi lần nhớ lại mà tự mỉm cười cho cái thuở ngây thơ, ngu ngơ ấy. Dẫu đã là một thứ gọi là “kỷ niệm” nhưng vẫn mong có một ngày sẽ gặp lại.



Thêm một mùa lạnh sắp qua, thêm một cái tết nữa sắp đến, đi ngoài đường nhìn mọi người nô nức mua sắm tết mà làm người ta nhớ về cái không khí chuẩn bị tết quê mình. Nhớ mãi cái cảm giác buổi sáng nhảy chân sáo trên con đường làng, hít thật sâu cái mùi lúa non và tự thấy vui lạ. Bất giác, lướt mắt ra xa cánh đồng lúa quê mình mà tự dưng có cảm giác những cây lúa non cũng đang đùa vui trước gió đón mùa xuân về. Rồi lại nhớ… nhớ không khí gói bánh chưng, bánh tét của mẹ và dì. Thay vì thực hiện cái nhiệm vụ cao cả là nén nhân bánh thì có một đứa bé lại háo hức chen vào nằng nặc đòi được tập tành gói bánh. Và người ta tự quyết tâm “lớn lao” là sẽ tự tay làm được những cái bánh để khoe với ba. Cuối cùng thì sau một buổi vật lộn với đống lá thì người ta cũng hoàn thành một-cái-bánh-chưng mà có lẽ là đẹp nhất mà người ta từng nhìn thấy (nhận xét không biết có hơi quá không? Nhưng thực sự lúc đó là vậy, nhìn sản phẩm đẹp được làm từ chính bàn tay mình mà người ta hạnh phúc, tự hào không tả nổi). Giờ ngồi nghĩ lại người ta vẫn thích lắm cái cảm giác đợi chờ nồi bánh cả đêm rồi ngủ quên. Và sáng ra thể nào người ta cũng háo hức đòi mẹ vớt sản phẩm của mình đầu tiên để mang khoe với ba và vui đến dường nào khi được ba khen… Nhưng 2 năm qua rồi, mẹ dẹp việc gói bánh sang một bên và người ta cũng chẳng còn hứng thú gì với việc này bởi một lý do… chẳng còn người nào để người ta mang sản phẩm của mình đi khoe cả. Một cảm giác nhớ dâng trào. Lại nhớ đêm giao thừa nào người ta lại được ba chở đi xem chợ hoa, rồi thể nào cũng về trước giờ phút chuyển giao năm cũ và mới, để rồi người ta cứ trách vì ba chẳng cho người ta được xem pháo hoa. Lớn rồi người ta mới hiểu… có lẽ vì ba muốn thấy không khí đoàn tụ gia đình vào giờ phút thiêng liêng này. Và cứ thế hơn 20 năm qua người ta vẫn chưa một lần tận mắt biết pháo hoa là gì nhưng người ta lại… thích vậy.

Có lẽ cái lạnh ở nơi đất khách này làm người ta hơi nhiều tâm trạng lẫn lộn rồi...

Nhưng xem như lần cuối cùng của năm cũ người ta tự cho phép người ta lang man. Ngày mai đây người ta sẽ được lên xe về quê rồi. Năm nay người ta sẽ được ăn tết ở quê, không phải vất vưởng nơi đất khách nên người ta vui lắm. Mới xa một năm mà lại thấy háo hức lạ…

Vì-cái-tết-là-dành-cho-gia-đình-mà!

Năm mới đến rồi, người ta cũng gửi lời chúc tết tới tất cả mọi người năm mới nhiều niềm vui và hạnh phúc. Dù biết là cái lạnh ở mỗi nơi làm cho mỗi người có nhiều tâm trạng khác nhau, nhưng hy vọng tết này mọi người hãy gác những rắc rối trong chuyện cảm lại và về nhà với niềm hạnh phúc nhất vì cái-tết-là-dành-cho-gia-đình-mà! Đừng suy nghĩ nhiều vì có duyên sẽ gặp lại mà. Còn ai đó lỡ vô tâm với ai đó rồi thì nói sorry và sau tết bù đắp lại, đừng dùng quá nhiều thời gian của tết này để suy nghĩ về điều đó vì cái-tết-là-dành-cho-gia-đình-mà!

Cái gì nên cất giấu vào miền gọi là ký ức thì cũng nên tập xếp vào dần đi nghen mọi người, vì như vậy sẽ giúp thấy nhẹ nhõm hơn đó. Ai cũng có nhiều vướng bận để phải nghĩ suy nhưng vì cái-tết-là-dành-cho-gia-đình-mà nên tạm thời lên xe và trút bỏ tạm thời những gánh nặng xuống và gửi lại thành phố để về quê vui vẻ với gia đình, sau tết hãy mạnh mẽ mà mang nó lên và bước tiếp. Thêm nữa, vì cái-tết-là-dành-cho-gia-đình-mà nên tết này những ai xa nhà thì cũng đừng buồn, hãy luôn giữ cho mình niềm vui và tự hào mà nghĩ về quê hương…

  • Bài dự thi của Vũ Thị Trang Tư - trangtu2510@

Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận - phản hồi cuối bài viết!



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top