Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tết ơi, tôi còn cô đơn, đừng vội về!

2020-01-18 01:30

Tác giả: Izerghin


blogradio.vn - Tết, người ta nghĩ về đoàn viên gia đình, còn tôi, tâm trí ngập ngụa bao áp lực vô hình. Lương tháng bao nhiêu? Thưởng tết nhiều không? Nhiều tuổi thế rồi vẫn chưa tính chuyện chồng con à?

***

Trời mưa long tong kèm đợt gió thổi mạnh vào những ngõ nhỏ, sâu hun hút làm kẻ đi về lòng lạnh tái tê. Giáp Tết, cái thời điểm mà khối lượng công việc không nhiều đến nỗi cần đi sớm về khuya, ấy thế mà tôi lại chọn lựa cái sự trái khoáy ấy.

Tôi hay tránh những bữa cơm một mình, trốn sự lạc lõng giữa phố đông. 27 tuổi, ngoại hình ưa nhìn, nhân phẩm sáng láng, nói rằng còn cô đơn e là hơi buồn cười. Tết, người ta nghĩ về đoàn viên gia đình, còn tôi, tâm trí ngập ngụa bao áp lực vô hình. Lương tháng bao nhiêu? Thưởng tết nhiều không? Nhiều tuổi thế rồi vẫn chưa tính chuyện chồng con à? Áp lực nhất chuyện yêu đương, hôn nhân.

Ngồi nhìn trận mưa kéo dài dưới hiên che nhìn ra phố, tôi chỉ ước được sống mãi những năm tháng dông dài, bình lặng làm việc, thỉnh thoảng về nhà ăn chung với bố mẹ một bữa cơm. Chỉ thế thôi. Thành thật mà nói, tôi ghét Tết khủng khiếp. Trong lòng còn nhiều điều khác nữa tôi muốn nghĩ dài hơn, lâu hơn… mà không thể.

ngay-mua-2

Buổi tối những ngày chớm sang xuân, con phố vẫn đông người ngồi lê la trà đá. Có người đi cùng bạn, có kẻ lặng lẽ một mình. Tôi không chắc cảm xúc ẩn giấu bên trong họ nhưng có một tối tôi đã quan sát “nghiên cứu” kỹ hơn những người đàn ông ngồi một mình. Ghế nhựa xanh đỏ đựng một ly trà đá đã vơi đi một nửa, bao thuốc đậy kín nhưng có lẽ đã không còn nhiều, tàn thuốc bay mờ mờ dưới ánh đèn rọi xe cộ từ đường phố, tóp thuốc vẫn còn hơi ấm của lửa đốt vương đầy vỉa hè. Tôi còn thấy lớp da mặt bóng dầu, lộ rõ nhiều tâm tư khi tay họ bấm điện thoại liên tục; thỉnh thoảng rít một hơi thuốc dài rồi đặt xuống đến khi bất ngờ tàn lửa cháy gần đến những đầu ngón tay họ. Có lẽ, khi điện thoại sụt pin, họ cũng sẽ về nhà thôi...

Nhìn họ, tôi nghĩ về chính mình, trong một dòng cảm xúc ùa về bất chợt của tuýp người trầm lặng, ưa một mình, thích bấm điện thoại và sợ Tết. Càng dạo cuối năm âm lịch, nghĩ về cái Tết, lòng lại càng chằng chịt và trĩu nặng. Tôi nghĩ đến 10 vạn câu hỏi “vô duyên” từ những người xung quanh mình. Ờ, hay là quen đại một người nào đó để dẫn về mấy ngày Tết? Không ổn cho lắm! Đọc trên mạng có nhiều vụ thuê mướn người yêu về ra mắt dở khóc dở cười đủ rồi, tôi chỉ muốn sống thật với hiện tại đang có mà thôi.

co-gai-co-don-2

Nếu quen một người lớn tuổi vì độ chín chắn của anh ta, tôi e rằng anh ta có vợ rồi hoặc đã bỏ vợ. Hoặc nếu quen với một cậu nhóc thì sao nhỉ? Tôi chỉ có thể im lặng và tập trung hoàn toàn chỉ để lắng nghe những câu chuyện, những rắc rối trẻ con mà cậu ấy chia sẻ. Mặc dù tôi không thể đau thay nỗi đau của cậu ấy, không thể buồn như cách cậu ấy là chủ sở hữu sự buồn tưởng như không có đáy ấy; nhưng tôi không muốn bỏ đi. Ít nhất, cậu ấy khiến tôi muốn trút bỏ cái “Izerghin” trong mình. Sự đấu tranh nội tâm không ngừng; và rồi sau tất cả, thế giới chỉ thấy tôi mỉm cười với giấc mơ vô hình.

Tôi soi mình trong gương, gương mặt chớm xuất hiện các đốm nám mờ trên gò má. Tôi ngẫm về thanh xuân. Nó ngắn quá! Còn tôi thì chưa kịp thương ai hay bận lòng về những kỷ niệm quá khứ, hiện tại. Càng nghĩ, lòng tôi càng xót xa. Mà còn trẻ trung gì nữa để khóc vì cô độc. Người ta chỉ khóc vì tủi thân, khóc vì đói rét, khóc vì bệnh tật chứ ai lại khóc vì tuổi trẻ qua đi.

Ngoài kia đường phố vẫn tấp nập những người. Ồn ào từ sáng sớm đến đêm khuya, thậm chí cứ náo nhiệt không ngừng nghỉ. Chợt nhận ra, thành phố càng ồn ào thì lòng người càng điềm tĩnh, hoặc là không muốn cảm xúc tìm ra lối thoát.

Tết ơi, tôi còn cô đơn, đừng vội về!

© Izerghin – blogradio.vn

Xem thêm: Ngày cuối năm chúng ta vẫn tự hỏi đã làm được gì

Izerghin

Life becomes easier and more beautiful when we can see the good in other people.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mình đến bên nhau

Mình đến bên nhau

Cô ở nhà thì lúc nấu ăn hắn thêm đôi đũa vậy thôi. Người làng thấy ngôi nhà có hai kẻ gá nghĩa đang ở thì cũng bật cười, nhìn như hai người đến chốn đường cùng đang giúp nhau vậy.

Thành phố nơi đây tôi gặp người

Thành phố nơi đây tôi gặp người

Thành phố nơi đây tôi gặp người Chắc do duyên phận chẳng thành đôi Dù sao cũng một lần gặp gỡ Không nợ cũng duyên chẳng đua đòi.

Tình thương cô thầy

Tình thương cô thầy

Tháng năm dưới mái nhà trường Em cảm nhận được, tình thương cô thầy Tận tụy lo lắng đêm ngày Bên trang giáo án, miệt mài nghĩ suy.

Sài Gòn trong tim tôi

Sài Gòn trong tim tôi

Sài Gòn với tôi không chỉ là bức tranh lộng lẫy hay một thành phố với trang sử hào hùng mà Sài Gòn còn là góc khuất của những mảnh đời cơ cực.

Ước mơ tuổi 20

Ước mơ tuổi 20

Tôi cũng như nhiều bạn trẻ Việt Nam đang sinh sống và làm việc trên đất nước Mặt trời mọc, mỗi bạn đều có riêng mình những hoài bão ước mơ, cũng đang nuôi dưỡng tâm hồn trong sáng, tinh thần vững vàng và sức khỏe, tài chính đủ lớn để khi trở về đất nước hoàn thành ước mơ ấy. Còn tôi đang từng bước, từng bước tiến lại gần hơn ước mơ của mẹ và của chính tôi trong niềm tin vững chắc. Tôi sẽ làm được.

Chuyến xe cuối cùng để trở về

Chuyến xe cuối cùng để trở về

Ngày cuối cùng cô rời khỏi Sài Gòn, bầu trời không chút gợn mây, nắng vẫn chiếu gay gắt từ bầu trời xanh thăm thẳm, những ước mơ xa xăm nay đã thành hiện thực. Cô biết ơn người đã cưu mang cô cả về vật chất lẫn tinh thần nơi xứ người xa lạ này và trong lòng cũng chẳng trách anh nữa.

Đợi chờ rồi buông

Đợi chờ rồi buông

Em sẽ kéo em về với hiện thực bên những người thân thương Gia đình, bạn bè và bao điều thân thuộc Điều quý giá ở ngay bên mình, do trước đây vì tình yêu ngây ngất Em đã bỏ quên

Nỗi lòng năm năm

Nỗi lòng năm năm

Tôi nhận ra đó là công việc mới của tôi trong hiện tại. Tôi cứ cắm cúi vào cái lap mỗi ngày và cắm cúi theo những dòng cảm xúc những dòng suy nghĩ cứ trào lên trong tôi và trút xuống những trang giấy trắng qua cái bàn phím.

Chuyến đi về với tuổi thơ

Chuyến đi về với tuổi thơ

Ánh nắng đã tắt hết, trả lại một không gian thanh bình êm ái, gió lại càng lạnh và heo hút phả qua những ngọn lúa dưới đồng quê chiều về. Mặt trời đã từ từ chìm sâu sau những dãy núi hướng Tây xa mờ vời vợi, những chiếc “máy bay” đó sẽ bay về đâu chúng tôi cũng không biết nữa, nhưng chắc chắn nó sẽ đáp xuống một vùng đất của những người ngồi trong muốn đến.

Ước mơ cánh cò

Ước mơ cánh cò

Cánh cò là hiện thân cho những người miền quê lam lũ, vất vả, cơ cực. Nhưng bên sâu trong đáy lòng là nỗi khát khao được bay nhảy tự do với đời mà không bị trói buộc. Đáng tiếc, cả tuổi thơ của tôi đã bị ràng buộc bởi hoàn cảnh đẩy đưa, từ đó kìm hãm hết sức sáng tạo mong muốn được thỏa sức.

back to top