Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta có còn gặp lại không anh?

2020-11-01 01:30

Tác giả: Izerghin


blogradio.vn - Và có lẽ, chẳng ai tin được mối tình có thể xảy ra giữa một cô chủ cửa hàng cà phê nhỏ giữa phố Tây ồn ã và một chàng trai thích khám phá du lịch khắp nơi. Và có lẽ giữa tôi và anh, vẫn luôn tồn tại một khoảng cách. Khoảng cách giữa một người miệt mài đi hết những năm tháng, để một người chôn dài thanh xuân đợi những lần hiếm hoi gặp lại trong những hy vọng thở dài "Chúng có còn gặp lại không anh?"

***

Gặp lại anh vào một ngày đầu tháng khi tiết trời vừa chuyển giao, lạnh lẽo, cô đặc, những nỗi buồn khi đó không dễ dàng để miêu tả dù tôi đọc được cách diễn đạt sự buồn từ không ít cuốn ngôn tình. 

Vốn dĩ, những người quen nhau, vốn xa lạ, rồi cũng trở lại là xa lạ. Tôi muốn xem anh như khách vãng lai, chỉ phục vụ đồ uống rồi im lặng. Cũng đến lúc tự dãn dài cảm giác thân quen, tôi nghĩ thế.

Tôi vẫn nhớ một cách sâu sắc buổi tối ngày hôm ấy. Một tối trời giá rét, đầu mùa đông, khi thành phố nơi đây còn chưa quen với cái lạnh, một cuộc gặp gỡ diễn ra trong sự im lặng trải dài. 

Nếu như trước đây, anh và tôi sẽ ngồi gần nhau như qua khung chat, rồi che miệng cười hoặc nhìn về hướng người kia khi nhận được một dòng tin nhắn dí dỏm từ đối phương. Còn hôm ấy, anh nhìn tôi vui vẻ gửi tin nhắn đến bạn bè, có thể anh đã nghĩ chệch hướng với tôi một chút. Trước đó thôi, còn lúc này hẳn là mọi chuyện không còn ý nghĩa gì. 

Ánh mắt anh nhìn tôi vẫn dày đậm cảm xúc nhưng dường như tôi đang cố tránh đi. Anh vẫn nhắc đến món tôm nướng và mù tạt trong khi đầu óc tôi đang quay cuồng với những cảm giác khác.

co_gai_uong_ca_phe

Anh cứ lặng lẽ bước qua tôi, im lặng, rồi mọi chuyện cứ chìm nghỉm trong thời gian chết lặng. Tôi muốn quên anh như quên một thói quen, sẽ không mê đắm, không đau đớn, không khóc giống như cái cảm giác hiện thời đang đè nặng trong tâm trí. 

Vốn dĩ, tôi không có thói quen hút thuốc, thậm chí thấy mùi khói thuốc là một thứ gì đó vô cùng đáng ghét. Nhưng, xem ra tôi mâu thuẫn thực sự.

Bất cứ nơi nào, chỗ làm việc, phòng ngủ,... tôi luôn có thuốc, lửa và gạt tàn. Người đàn ông tôi quen, anh ấy hút rất nhiều thuốc. Tôi ghét mùi khói thuốc nhưng không cấm đoán anh ấy. 

Sự căng thẳng trong anh ấy luôn cần những lần hít sâu và thở ra liên tục, hoặc ngắt quãng, theo cách anh ấy muốn hay tùy thuộc áp lực trong đầu anh ấy là bao nhiêu. 

Bên nhau, chúng tôi không có khái niệm tiết kiệm từng điếu thuốc. Mỗi lần anh ấy châm một điếu, tôi cũng châm một điếu cho riêng mình, không hút mà để nó tàn trước gió quạt nhè nhẹ. Có khi chỉ vài tiếng ăn khuya cạnh nhau, chiếc gạt tàn của riêng hai chúng tôi đầy ắp.

Khi ngồi một mình, khi nhớ anh ấy, tôi vẫn châm thuốc, không hút, cứ để cháy từ từ. Mùi khói thuốc, hơi ấm từ đốm lửa nhỏ bé xua bớt cảm giác lạnh từ trong tim. Điều gì đó khiến tôi tin rằng dù không còn gặp lại, tôi hoặc là anh ấy vẫn đến những quán quen, vẫn lang thang đợi 2 giờ sáng, vẫn ngồi ăn tôm nướng chấm mù tạt và nhấp một chút bia lạnh.

anh-va-em-dan-tay-nhau

Có đôi khi, trong một khoảnh khắc bất chợt, tôi vẫn muốn chia sẻ với ai đó “Tôi thật sự nhớ anh ấy” nhưng để tránh những lời khuyên, tôi cứ lặng lẽ buồn, rơi nước mắt, rồi lau vội vàng thay vào đó nụ cười chớp nhoáng khi một vị khách ngồi xuống ghế, đợi một thứ đồ uống gì đó từ tôi.

Và có lẽ, chẳng ai tin được mối tình có thể xảy ra giữa một cô chủ cửa hàng cà phê nhỏ giữa phố Tây ồn ã và một chàng trai thích khám phá du lịch khắp nơi. Và có lẽ giữa tôi và anh, vẫn luôn tồn tại một khoảng cách. Khoảng cách giữa một người miệt mài đi hết những năm tháng, để một người chôn dài thanh xuân đợi những lần hiếm hoi gặp lại trong những hy vọng thở dài "Chúng có còn gặp lại không anh?".

© Izerghin - blogradio.vn

Xem thêm: Người khó buông bỏ nhất lại là người chưa từng thuộc về mình

Izerghin

Life becomes easier and more beautiful when we can see the good in other people.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top