Vị Tết khi còn ba
2019-01-18 01:24
Tác giả:
Ai cũng bảo Tết cùng gia đình chán rồi nên đi đông, đi tây. Nhưng thực sự với mình, người đã trải qua những cảm giác đau thương, khuyên các bạn rằng đừng bao giờ để hối tiếc vì những không biết trân trọng những hồi ức ấy. Tết không còn ba thực sự là những cái Tết ám ảnh với mình. Dù thời gian có trôi nhưng không thể với được những nỗi nhớ. Mình viết những dòng này, để nhắc các bạn nhớ gia đình là điều tuyệt vời nhất.
Sắp Tết rồi nhưng ngoài trời vẫn mưa tầm tã. Lạnh và buồn! Nhưng phải chăng đó là cái cớ để con cho rằng Tết chẳng có gì hấp dẫn? Lúc nào cũng tự huyễn hoặc mình. Là con sai rồi. Thực ra bạn bè con vẫn đang xúng xính chọn áo quần tết, cô hàng xóm vẫn đang ngồi cắt củ kiệu bên hiên nhà… Và con còn nghe mùi sơn mới nữa, còn thấy vài nụ mai trên cành. Có lẽ, con đã đánh rơi hương vị Tết từ ngày ba rời xa con. Dù rằng ngày nào con cũng nhớ đến ba, ký ức có thể chạm tới nhưng con lại không thể ôm lấy chiếc lưng gầy của ba. Đã bao lần bất lực như thế, con nhớ Tết cùng ba vô cùng.
Nhà mình cũng từng chộn rộn, tận hưởng không khí trước Tết như thế phải không ba. Đó là lúc mà ba đứng lặt từng chiếc lá mai nhẹ nhàng như sợ làm tổn thương một cánh hoa mỏng. Đó là lúc mẹ được khoe món tủ muối thịt và làm củ kiệu. Là lúc mà con được nghỉ tết, suốt ngày lẽo đẽo bên ba. Là những ngày lúi húi dọn dẹp này nọ, sắm sửa bánh kẹo, áo quần… Nhưng đến Tết cuối cùng của ba, vườn mai của ba không nở hoa nữa. Ba chẳng nói lời nào, còn con nhớ như in lời ba ngày trước “Một số người không dám chơi mai bởi vì nó báo hiệu vận khí của năm.” Con cũng chẳng thiết đến hoa lá, chỉ muốn bên cạnh ba. Dạo đó, bệnh của ba đã rất nặng nhưng cả nhà giấu ba. Con nhìn thấy góc bếp mẹ bặm môi mà khóc, con chạy vù ra sân, ngồi đó và bất lực. Rồi cứ thế ba yếu dần, chữa trị thuốc thang gì cũng không khỏi. Ba ốm đến nỗi không còn muốn soi gương, còn không muốn bạn bè hàng xóm qua thăm. Cả nhà chỉ biết từng giây phút cuối đều rất đáng trân trọng. Cả nhà gồng lên để vui đùa với ba. Tết cũng chỉ quẩn quanh bên ba. Dạo đó ba không thể tự mình ra ngoài nữa. Nhưng một hôm, ba bảo lên thăm bà nội. Lúc cả nhà ngồi vô mâm cơm Tết nhà nội, lúc đó ba phát hiện ba không thể cầm đũa hay muỗng được nữa dù ba rất cố gắng. Tay ba không còn nghe lời ba nữa, dù biết ba đang cố gắng để bà nội không buồn. Bất lực và đớn đau. Cả nhà rớt nước mắt dìu ba xuống. Sau bữa cơm đó, con phải dỗ dành ba lắm để ba chịu chụp một tấm ảnh gia đình. Con thấy mấy anh dìu ra chụp hình mà mắt đỏ hoe. Con lại dặn mình phải mạnh mẽ, phải cười thật tươi vì đó là bức ảnh cuối cùng…
Bữa cơm xuân cuối cùng có ba là năm 2014. Bây giờ con vẫn nhớ như in, thương tâm không thể quên nổi. Con viết những dòng này để nhắc các bạn trẻ, dù thế nào Tết cũng cố gắng về nhà nhé. Cảm giác đầm ấm bên gia đình là điều quý nhá nhất. Đừng bỏ lỡ rồi hối hận cả đời. Chúc các bạn năm mới an lành.
© Thu Truong – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.
Mùa trăng năm ấy
Dưới ánh trăng to tròn, tất cả mọi trái tim đều chất chứa tình yêu thương, hát nghêu ngao cho nhau nghe, những đứa trẻ như mẹ thi nhau giơ tay lên hát để được kẹo… tiếng cười giòn tan hòa vào tiếng trống tùng tùng trong ánh đèn lấp lánh của những chiếc đèn ông sao.
Đã nắng rồi, Đà Nẵng!
Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc
Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.
Vắng bóng ba
Nếu có kiếp sau thì con vẫn mong là tiếp tục làm con gái của ba, nhưng con hứa sẽ ngoan hơn và không làm ba phải buồn lòng nữa.
Có những mối quan hệ đang dần lụi tàn
Tôi đã từng không tin, ngờ vực, “nó đẹp vậy mà đâu chỉ vì vài thứ ngoài kia mà khiến nó lụi tàn chớ”. Nhưng giờ tôi tin rồi, nó cứ thế mọc lên những bức tường chắn vô hình chặn đi những âm thanh, ánh sáng giữa những con người với nhau, tạo ra những khoảng lặng vô tình.