Vị Tết khi còn ba
2019-01-18 01:24
Tác giả:
Ai cũng bảo Tết cùng gia đình chán rồi nên đi đông, đi tây. Nhưng thực sự với mình, người đã trải qua những cảm giác đau thương, khuyên các bạn rằng đừng bao giờ để hối tiếc vì những không biết trân trọng những hồi ức ấy. Tết không còn ba thực sự là những cái Tết ám ảnh với mình. Dù thời gian có trôi nhưng không thể với được những nỗi nhớ. Mình viết những dòng này, để nhắc các bạn nhớ gia đình là điều tuyệt vời nhất.
Sắp Tết rồi nhưng ngoài trời vẫn mưa tầm tã. Lạnh và buồn! Nhưng phải chăng đó là cái cớ để con cho rằng Tết chẳng có gì hấp dẫn? Lúc nào cũng tự huyễn hoặc mình. Là con sai rồi. Thực ra bạn bè con vẫn đang xúng xính chọn áo quần tết, cô hàng xóm vẫn đang ngồi cắt củ kiệu bên hiên nhà… Và con còn nghe mùi sơn mới nữa, còn thấy vài nụ mai trên cành. Có lẽ, con đã đánh rơi hương vị Tết từ ngày ba rời xa con. Dù rằng ngày nào con cũng nhớ đến ba, ký ức có thể chạm tới nhưng con lại không thể ôm lấy chiếc lưng gầy của ba. Đã bao lần bất lực như thế, con nhớ Tết cùng ba vô cùng.

Nhà mình cũng từng chộn rộn, tận hưởng không khí trước Tết như thế phải không ba. Đó là lúc mà ba đứng lặt từng chiếc lá mai nhẹ nhàng như sợ làm tổn thương một cánh hoa mỏng. Đó là lúc mẹ được khoe món tủ muối thịt và làm củ kiệu. Là lúc mà con được nghỉ tết, suốt ngày lẽo đẽo bên ba. Là những ngày lúi húi dọn dẹp này nọ, sắm sửa bánh kẹo, áo quần… Nhưng đến Tết cuối cùng của ba, vườn mai của ba không nở hoa nữa. Ba chẳng nói lời nào, còn con nhớ như in lời ba ngày trước “Một số người không dám chơi mai bởi vì nó báo hiệu vận khí của năm.” Con cũng chẳng thiết đến hoa lá, chỉ muốn bên cạnh ba. Dạo đó, bệnh của ba đã rất nặng nhưng cả nhà giấu ba. Con nhìn thấy góc bếp mẹ bặm môi mà khóc, con chạy vù ra sân, ngồi đó và bất lực. Rồi cứ thế ba yếu dần, chữa trị thuốc thang gì cũng không khỏi. Ba ốm đến nỗi không còn muốn soi gương, còn không muốn bạn bè hàng xóm qua thăm. Cả nhà chỉ biết từng giây phút cuối đều rất đáng trân trọng. Cả nhà gồng lên để vui đùa với ba. Tết cũng chỉ quẩn quanh bên ba. Dạo đó ba không thể tự mình ra ngoài nữa. Nhưng một hôm, ba bảo lên thăm bà nội. Lúc cả nhà ngồi vô mâm cơm Tết nhà nội, lúc đó ba phát hiện ba không thể cầm đũa hay muỗng được nữa dù ba rất cố gắng. Tay ba không còn nghe lời ba nữa, dù biết ba đang cố gắng để bà nội không buồn. Bất lực và đớn đau. Cả nhà rớt nước mắt dìu ba xuống. Sau bữa cơm đó, con phải dỗ dành ba lắm để ba chịu chụp một tấm ảnh gia đình. Con thấy mấy anh dìu ra chụp hình mà mắt đỏ hoe. Con lại dặn mình phải mạnh mẽ, phải cười thật tươi vì đó là bức ảnh cuối cùng…
Bữa cơm xuân cuối cùng có ba là năm 2014. Bây giờ con vẫn nhớ như in, thương tâm không thể quên nổi. Con viết những dòng này để nhắc các bạn trẻ, dù thế nào Tết cũng cố gắng về nhà nhé. Cảm giác đầm ấm bên gia đình là điều quý nhá nhất. Đừng bỏ lỡ rồi hối hận cả đời. Chúc các bạn năm mới an lành.
© Thu Truong – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh