Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chỉ mong cho đến ngày Tết để về nhà với mẹ

2019-01-05 01:26

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi bỗng thấy thèm cái cảm giác bình yên của ngày xưa, cái ngày bé tí ngồi sau xe mẹ đèo đi chợ, cầm tay mẹ làm nũng đòi ăn quà, cái tay bé tí nắm cái áo của mẹ nhăn nhúm. Nhớ đến những tối thắp đèn dầu ngồi học bài đồng hành cùng mấy mẹ con nhà muỗi, thấy nhớ cái mùi hương của đèn dầu khen khét mà ấm áp, nhớ những trận đòn mẹ đánh vì ham chơi quên học rồi nhận ra từ lúc nào đã không còn bị mẹ đánh đòn nữa và “mình đã trưởng thành”.

***


Mời nghe bài hát Đi để trở về 3 - Soobin Hoàng Sơn.

Giữa cái khoảnh khắc tiếng pháo nổ trên bầu trời, bất chợt nhận ra đã qua một năm. 365 ngày, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng nó đủ dài để cho ta ngày càng trưởng thành, đủ ngắn cho những hành trình kế tiếp trong tương lai.

Đà Nẵng ở những ngày cuối năm sẽ không có những cơn gió lạnh giá buốt như Hà Nội, cũng không có cái nóng nực cùa Sài Gòn, nó chỉ đủ lạnh để người ta cần một cái ôm hay một cái nắm tay của ai đó.

Đêm lạnh dần, tiếng nhạc của sự kiện đã tắt, sự ồn ào được vây kín bằng màn đêm, sự tĩnh lặng của đêm dài đôi khi bị phá đi bằng những tiếng xe bất chợt đi trong đêm, hay tiếng giọt nước tí tách bên ngoài mái hiên, lại cảm thấy dường như có tiếng côn trùng kêu mà lại dường như không phải, và đôi khi nghe đâu đó có cơn gió mồ côi thổi nhè nhẹ trên mái nhà. Cảm giác tĩnh lặng bỗng nhộn nhịp.

Cái màu đen của màn đêm đem lại đâu đây một chút cô đơn, một chút buồn kèm theo một chút nhớ, bất giác ta thấy mình như già đi.

Bất chợt ngoảnh lại thời gian đã trôi qua nhanh như thoi đưa, nhìn lại những gì đã qua, có những thứ khiến ta hoài niệm, khiến ta buồn, khiến ta vui và có những thứ khiến ta thật muốn quay về để “mình sẽ làm tốt hơn”. Vậy nên hãy đứng và nhìn lại một chút để thấy ta đã sai ở đâu và cần những gì cho tương lai.

blog radio, Chỉ mong cho đến ngày Tết để về nhà với mẹ

Khi ánh sáng dần bao trùm lên, những tiếng xe như dần nhiều hơn, tiếng còi xe náo nhiệt trên mọi con đường bắt đầu hối hả, nhịp sống của một ngày lại tất bật và nhộn nhịp như mọi khi. Bình minh của thành phố được đánh thức bằng những tiếng nhộn nhịp giòn giã, tiếng ồn ào của thành phố, nó dường như thay thế những tiếng gà gáy báo hiệu trời sáng khi xưa.

Khoác chiếc áo, đeo một cái khẩu trang nhỏ, khoá cửa và bước ra khỏi phòng, cảnh vật bên ngoài đón tôi bằng những cơn gió lạnh, bằng những tiếng ồn ào cãi vã đâu đó, tiếng người qua lại tất bật, tiếng nhạc vui buồn phát ra từ quán cà phê cóc bên đường. Tiếng búa va đập vào những công trình đang dang dở, tiếng cười nói vui đùa của những đứa trẻ và thi thoảng nghe thấy tiếng máy bay qua bầu trời. Cuộc sống lúc nào cũng vui tươi và tất bật.

Dòng người thì vẫn hối hả, mọi thứ vẫn diễn ra đều đặn như một quy luật của tự nhiên. Tôi bỗng thấy thèm cái cảm giác bình yên của ngày xưa, cái ngày bé tí ngồi sau xe mẹ đèo đi chợ, cầm tay mẹ làm nũng đòi ăn quà, cái tay bé tí nắm cái áo của mẹ nhăn nhúm. Nhớ đến những tối thắp đèn dầu ngồi học bài đồng hành cùng mấy mẹ con nhà muỗi, thấy nhớ cái mùi hương của đèn dầu khen khét mà ấm áp, nhớ những trận đòn mẹ đánh vì ham chơi quên học rồi nhận ra từ lúc nào đã không còn bị mẹ đánh đòn nữa và “mình đã trưởng thành”.

Đi chợ và nấu một bữa cơm ngon, cũng gia vị ấy, cũng nguyên liệu ấy, cũng cách nấu ấy nhưng lại không thấy hương vị của mẹ nấu, “thèm một bữa cơm của mẹ”.

Thời gian trôi nhanh quá, tóc mẹ đã ngả 2 màu, đôi mắt hằn những vết chân chim thấy rõ, mẹ thật sự đã già rồi! Chỉ mong đến ngày nghỉ lễ đứng dậy và xách balo lên về với mẹ.

© Mai Chung – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top