Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trung thu là Tết của tình thân mà sao ba cứ luôn bận rộn?

2018-09-24 01:32

Tác giả:


blogradio.vn - Với tôi quà tặng con là món đồ mua vội nơi nào đó theo lời tư vấn của người bán hàng, hay do vợ mua được gắn mác tôi mà quên đi những sở thích của chúng, những câu chuyện cổ tích chúng biết từ audio với giọng đọc truyền cảm nhưng xa lạ.

***

Sau bữa cơm tối, gia đình tôi ngồi tụ họp quây quần bên chiếc ti vi giải trí như mọi ngày. Tôi và vợ nói về ngày làm việc kéo dài, hai nhỏ xem hoạt hình mà chúng ưa thích. Bỗng Bống - con gái nhỏ của chúng tôi, sà vào lòng tôi và hỏi: “Bố ơi, Trung thu năm nay bố ở nhà với anh em con chứ?” Trước câu hỏi của con gái, tôi có thoáng chút bối rối, rồi kịp nhận ra trên ti vi đang chiếu quảng cáo về trung thu với câu kết “ Tết trung thu, tết của tình thân”.

Trở lại với khuôn mặt hồn nhiên và đôi mắt đang toát lên đầy hi vọng của con gái, tôi bần thần tự hỏi: không biết ngày trăng tròn nhất năm tôi bên các con là khi nào? Những năm qua, tôi quá chú tâm vào công việc, với những đợt công tác dài ngày thường xuyên, phó mặc việc chăm sóc con cái cho vợ mà quên mất rằng tuổi thơ của tôi luôn được ba má chăm lo đầy đủ.

Trung thu trong tuổi thơ của tôi gắn liền với chiếc đèn ông sao năm cánh mộc mạc do chính tay ba cắt dán từ những tờ báo cũ, mảnh giấy màu hay là túi nhựa. Khi tiếng trống rộn ràng nổi lên, cũng là lúc những chiếc đèn đủ sắc màu nhưng chung một hình hài thắp sáng nẻo đường rong ruổi quá quen thuộc với tụi trẻ chúng tôi.

Trung thu là Tết của tình thân mà sao ba cứ luôn bận rộn?

Trên suốt hành trình không khi nào tắt tiếng cười, tiếng hò reo của cả trẻ nhỏ và người lớn trong đó có ba, ông luôn theo chân và sẵn sàng cõng khi tôi mệt, hay nhấc bổng lên cổ cho tôi nhìn đám đông một cách chọn vẹn. Trung thu trên niềm quê đơn sơ là thế nhưng chưa bao giờ đám trẻ chúng tôi thiếu niềm vui, chắc hẳn không ai hết bồi hồi khi nhớ lại. Tổi thơ của tôi tràn đầy hơi ấm gia đình như thế vậy mà giờ đây tôi đang quên đi một nghĩa vụ với gia đình.

Đã bao mùa Trung thu đi qua, tôi chỉ tặng những món quà vô tri vô giác mà không bên cạnh vui đùa cùng các con như ba đã từng dành cho tôi, không kể cho chúng nghe những câu chuyện về chú Cuội trên cung trăng mà ông nội từng kể cho ba chúng nghe hay tặng chúng những món quà mang đầy ý nghĩa với tuổi măng non. Với tôi quà tặng con là món đồ mua vội nơi nào đó theo lời tư vấn của người bán hàng, hay do vợ mua được gắn mác tôi mà quên đi những sở thích của chúng, những câu chuyện cổ tích chúng biết từ audio với giọng đọc truyền cảm nhưng xa lạ. Trải qua tuổi thơ vất vả, tôi luôn cố gắng làm việc chăm lo cho gia đình cuộc sống đủ đầy mà quên rằng gia đình hạnh phúc tiếng cười giữa các thành viên quan trọng hơn cả.

Đang theo dòng kỷ niệm, con gái tôi lại lên tiếng với giọng nói thúc giục hơn: “Ba ơi! Ba chưa trả lời con kìa.”

Đưa mắt nhìn nhóc, tôi mở nụ cười và đáp: “Trung thu này, gia đình mình sẽ về với ông bà. Ba sẽ đưa hai con đi dước đèn ông sao, kể con nghe câu chuyện về chú Cuội ngồi gốc cây đa… Ở đó các con sẽ thấy, Trung thu miền quê mà ba mẹ từng trải qua.”

Trung thu là Tết của tình thân mà sao ba cứ luôn bận rộn?

Dường như câu trả lời của tôi không làm hai nhóc thất vọng, chúng lao vào hò reo “Trung thu này ba ở nhà” đầy hạnh phúc- một hạnh phúc giản dị mà chúng phải được cảm nhận hàng năm chứ không phải mong chờ như thế. Rất lâu rồi tôi không thấy con mình vui như thế, tôi quay đi với đôi mắt rướm lệ không thể để chúng thấy mà bắt gặp một đôi mắt cũng trực trào nhưng toát lên vẻ hạnh phúc ngập tràn.

Tôi gọi điện về cho ba. Đầu dây bên kia nhấc máy, tôi chưa kịp phản ứng, giọng ba trầm ấm quen thuộc ngày nào vang lên: “Bao giờ đưa cháu về với ba vậy?”

“Ngày mai con đưa các cháu về ba nhá.” Tôi trả lời ba theo cảm xúc mà không muốn nghĩ gì thêm.

“Ngày mai ba má đợi mấy đứa về ăn cơm đó.” Giọng ba vẫn ấm nhưng tôi nhận ra sự nghẹn ngào như chính trong tôi bây giờ.

Tôi chào ba, rồi lại nhìn ngắm tụi nhỏ đang xếp đồ và cảm nhận rõ hơn về tình cảm gia đình trong mỗi dịp lễ Tết, không chỉ là ngày đặc biệt trong năm đó còn là sợi dây gắn kết tình thân. “ Tết trung thu, tết của tình thân”- tôi sẽ nhớ mãi!

© Nguyễn Minh Tân – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top