Niềm vui ngày Trung thu ở vùng quê nghèo
2018-09-21 01:25
Tác giả:
Hồi đó, tôi không như bây giờ đâu, nghe tiếng trống giục bên tai như này thì có đang ăn cơm tôi cũng chạy phỏng lên nhà kêu to “mạ ơi nhanh lên, lấy đuốc chặm đỏ cho con đi cả không kịp”. Mạ tôi có dở việc cũng biết lòng tôi, vội vàng lấy que củi đang đỏ rực mồi cho ngọn đuốc để sẵn ở gần bếp đỏ lên rồi đưa cho tôi và giục “đi đi cả chạy mệt con!”. Cầm ngọn đuốc riu riu lửa đỏ tôi vừa đi vừa hào hứng trong lòng, miệng cắc tùng theo nhịp trống đang vang, chân không quên nhảy sáo, tay thì xoa tròn như đang xuýt xoa ống đuốc. Ống đuốc mà ba làm cho tôi đã được trơn bóng lắm rồi nhưng vì tôi khoái nó quá nên cứ mân mê, càng ngày nó càng bóng bẩy hơn.
Mùa Trung thu nào cũng thế, ba lại làm nó cho tôi, treo ở đầu bếp, tới ngày đi nhảy lân lại nhét vải vào ruột tre rồi châm cho nó ít dầu hỏa, thế là tôi có ngọn đuốc để theo đoàn đi hết đường làng ngõ xóm.
Cũng như mọi lần, hôm đó tôi cùng bọn nhỏ trong xóm cầm đuốc trên tay và ra nhà thôn tập trung í ới. Đợi khi người lớn đến đủ thì cả đoàn xuất phát, khởi đầu cho đêm nhảy lân. Ở gần thì chúng tôi đi bộ, xa hơn thì cả đoàn cùng ngồi lên xe tải có giàng xe to rộng chàng bàng và được anh lái xe chở đi. Ngồi trên xe, bọn trẻ con như tôi được chia nhóm để các anh chị lớn bắt nhịp chơi các trò chơi êm phà, tập tầm vông. Đứa nào cũng ưa phần hơn nhao nhao trả lời, cứ thua lại bị phạt hát một bài. Hễ đến lượt tôi là tôi lại lôi bài tủ ra ca “Nào mời anh em lên xe cày chúng mình đi, đi đi khắp nơi mà không thấy xa. Nào mời anh em lên xe cày chúng mình đi, đi đi khắp nơi mà không tốn tiền”. Bài hát anh trai tôi tập, cứ vang lên là mọi người thích thú cười hồ hởi. Đến giờ hát lại tôi ước gì mình có thể quay lại cái thời ngồi trên đó để hát to rõ một lần.
Những ngày gần đó, tôi không chỉ háo hức theo đoàn múa lân thôi đâu mà còn phấn khích với vụ làm lồng đèn. Lồng đèn hồi xưa, bọn nhỏ tụi tôi vòi xin mẹ cho được một ngàn đồng để đi mua bì giấy màu sắc. Tôi thích nhất màu hồng nên bao giờ cũng để giành nó để chơi sau cùng. Tôi gập đôi giấy lại, lấy kéo cắt cẩn thận từng đường cắt khúc một, rồi nhẹ nhàng mở ra lấy cơm nguội dán lại. Tất nhiên tôi không quên làm một dây xách để lấy chiếc đũa móc nó lên mà lắc lư chơi vui. Chẳng khó gì, tôi làm được một cái và cứ làm được cái nào là bọn tôi khoe nhau cái đó, thi coi của đứa nào làm đẹp hơn. Vui đáo để!
Có năm anh tôi đi học ở trường huyện, anh được nghĩ và về nhà đúng lúc bọn tôi đang ngồi chơi đèn lồng với nhau. Anh thấy thương nên làm riêng cho tôi một chiếc đèn ông sao, anh cất công vót tre, cắt giấy rồi phải mua đèn cầy… lăn tăn hết cả buổi chiều để tối đó tôi có cái mà cầm đi chơi thay cho ngọn đuốc cũ cĩ. Tôi mừng quá trời, gặp ai cũng khoe.
Cho đến đêm rằm, chúng tôi lại được xem múa lân ngay tại sân đội, được hát hò thỏa thích, chơi trò chơi và đặc biệt là kêu tên phát kẹo. Kẹo chúng tôi nhận không có kẹo mút, bánh ngon như bây giờ đâu. Mà là kẹo thái, kẹo bốn mùa cùng một cái bánh ram giòn… đứa nào cũng so phần nhau và ăn không trừa cái nào. Với bọn tôi thứ nào cũng ngon tuyệt hết cả.
Nhờ vậy mà tôi cứ mãi vui theo những cuộc đi như thế chẳng biết đói, buồn ngủ, khát nước là gì. Mỗi đêm về đến nhà bao giờ chị tôi cũng pha cho ly nước, tôi hụp một hơi mới đi ngủ ngon lành… Và hình như ngay lúc này đây tôi cũng đang khát, nhưng không còn là khát nước nữa. Tôi đang trong cơn khát cảm xúc. Tôi khát khao mình ngây thơ trở lại, tôi khát một lần mình được tung tăng theo hội múa lân, tôi khát mình được hát to những bài hát trên xe cùng lủ nhỏ, tôi khát lại được cái không khí Trung thu như hồi xưa ở vùng quê nghèo của tôi. Không có phá cỗ, không có đủ loại đèn lồng, không có bánh dẻo, bánh nướng nhiều thương hiệu như bây giờ… mà sao nó vui, nó quý đến kỳ lạ. Khát nhưng chẳng thể giải khát bằng một ly nước nữa, mà thay bằng con mắt quan sát, đôi tai lắng nghe và tâm hồn thưởng thức hương vị trẻ thơ sống lại.
Các bạn bây giờ có như tôi không? Các em nhỏ có đang được tận hưởng mùa trung thu “ngon lành” không? Hãy yêu và ghi nhớ những năm tháng của mình các bạn nhé. Chúc các em nhỏ có một mùa trung thu vui thật là vui!
© Út Quỳnh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu