Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sài Gòn khó quên

2021-07-14 01:25

Tác giả: Tri Huynh


blogradio.vn - Khi xa Sài Gòn người ta lại nhớ lại những nỗi  buồn mà ứa nước mắt, nhớ về một mảnh đất mà mình chưa quen sống.

***

Lúc trước, Sài Gòn với mình như một giấc mộng. Đó là một giấc mộng  hào nhoáng và phồn hoa. Người ta tôn sùng Sài Gòn như một minh tinh, một ngôi sao đầy lộng lẫy, mộng mơ, phù du và lấp lánh. Sài Gòn sáng rực rỡ trong mình. 

Mọi người thường vẽ nên một Sài Gòn thật kiêu kì và đỏng đảnh, quyến rũ nhưng cũng rất hào phóng như một quý bà giàu có dễ dàng chào đón mọi người đến, trao cho họ cơ hội, thì thầm vào tai họ những mộng mơ và gieo cho người ta những khát vọng của một tuổi trẻ đang tuôn tràn. Một Sài Gòn hoa lệ, một Sài Gòn dành cho tất cả mọi người nhưng không dễ để ai cũng làm quen được nơi này.

Đâu mấy ai chịu nổi cái thời tiết kì lạ khi mà ở Sài Gòn trời đang nắng hóa cơn mưa đầu mùa mà không cho ai biết trước, cứ đổ mưa ào ào cho thỏa lòng xong để người ta chỉ mới kịp choàng cái áo mưa vào cổ thì ánh nắng lại khẽ chớm, non tươi, mơn mởn đậu lên da ấm nóng. Mùi hơi đất tự tiện xộc lên mũi mà không một lời xin lỗi như thể cái cách người  ta đôi lần bỏ qua cho những lỗi lầm nhỏ nhặt. 

Đâu mấy ai chịu được đường xá ở  Sài Gòn khi lúc thì quá vòng vèo, quá thênh thang làm ta chạy mãi lạc lối hồi nào không hay, nhưng cũng có lúc thấy chật hẹp, nhỏ bé đến nỗi không biết nên đi đâu hay làm gì. Đâu mấy ai thích đặc sản của Sài Gòn, khi cứ ra đường là khói bụi, kẹt xe. 

sai_gon_2

Mấy ai chịu nổi đứng dưới cái nắng đổ lửa của Sài Gòn, vội vã bóp kèn inh ỏi phá tan không khí ngột ngạt, nhìn người ta lườm mình khó chịu, và ngước trông cho cái đèn đỏ chuyển màu. Thở hắt ra toàn những  khó chịu và áp lực. Mấy ai chịu được cái cảm giác thấy mình quá đơn độc, khô khan và  nhỏ bé lọt thỏm trong một Sài Gòn rộng lớn, lớn đến nỗi người ta có thể biết được mình là ai trong cái vùng đất hào nhoáng này. Cũng chẳng mấy ai bắt kịp được nhịp sống hối hả, luôn chạy từng giờ ở nơi này.

Nhưng lỗi không hoàn toàn nằm ở Sài Gòn. Trách chỉ tại vì Sài Gòn quá hào nhoáng và đẹp đẽ làm người ta sinh nên những giấc mơ hão huyền mà không biết  được những góc khuất của cơn mơ. Lỗi bởi Sài Gòn cởi mở, hào sảng và phóng khoáng chấp nhận hết mọi loại người, mọi vùng miền vào nơi này, người ta đổ xô nhiều đến nổi lẫn lộn, chui rúc trong cái tổ mang tên Sài Gòn. Để rồi họ không biết mình là ai, mình sẽ làm gì vì khắp nơi người là người lẫn lộn trong nhau và biết đâu ở trong  ngóc ngách  nào đó người ta lại thấy ai đó giống mình. 

Lỗi không phải bởi Sài Gòn, mà tại rằng thành phố này quá bao dung, sẵn  sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của tuổi trẻ. Tha thứ cho tất cả , tha thứ đến mệt mỏi. Sài Gòn không khắt khe quá nhiều, Sài Gòn không cần biết bạn là ai, bạn làm gì, bạn ra sao, Sài Gòn không phán xét bạn. 

Sài Gòn thẳng thắn nói cho bạn rằng bạn không đặc biệt như những gì bạn nghĩ, bạn không giỏi giang nếu bạn không cố gắng. Bởi ở Sài Gòn nếu  bạn đứng im thì bạn sẽ bị đào thải, hòa tan trong ngàn lớp người cứ nhấp nhô đến mỗi năm. Sài Gòn bắt bạn phải chạy trước khi những cơn sóng cuốn trôi bạn. Ở Sài Gòn bạn để quen, bạn phải liên tục chạy, đôi khi quên mình, đôi khi tới đích, đôi khi gục ngã, cũng đôi khi may mắn bạn tìm được cho mình một chỗ trú  riêng nhưng bạn sẽ mắc kẹt ở đó hoài. 

hoa-sai-gon-1

Thế nên đôi khi Sài Gòn dễ ở, dễ rời nhưng không dễ quen. Nhiều người ở đất này nhưng vẫn mơ về cuộc sống Đà Lạt xa lắc để tránh xa cái nắng gắt gỏng , nhớ về quê hương mình đã ở để mở mắt hít một luồng khí không có bụi bặm, muốn chuyển lên Vũng Tàu hay Nha Trang chỉ để sáng nào cũng nghe tiếng sóng vỗ, tránh xa ồn ã Sài Gòn. 

Người ta mau quên Sài Gòn đã đối đãi họ ra sao, Sài Gòn gánh gồng mọi con người trên nó như thế nào, và Sài Gòn đã phải chống chọi với bao cơn bão bệnh để bảo vệ người dân của nó. Có  lẽ Sài Gòn cũng đã mệt mỏi , xót xa nhìn những đưa con rời khỏi nó. 

Sài Gòn cần nghỉ ngơi một thời gian để dọn dẹp hết khói bụi, để xả đi những buồn bực, muộn phiền. Để tiếp tục hồ hởi đón người mới đến và chào những người khác quay về. Sài Gòn rốt cuộc cũng như một cô gái đỏng đảnh, thẳng thắn nhưng không thù dai khi lại  sẵn sàng dang rộng vòng tay che chở bao người có về, có đi.

Rốt cuộc người ta không dễ quen Sài Gòn nhưng khi đã quen rồi người ta lại khó xa vì Sài Gòn biết những lúc họ khóc ròng ở nơi hoa lệ, Sài Gòn biết những giọt mồ hôi người ta đổ trên đất mặn mòi. Sài Gòn hiểu “máu” người chảy và “mặt người” rơi trên đất xanh xao, khô rạc trong một buổi trưa đổ lửa, Sài Gòn cũng biết  nỗi buồn của những người trẻ không ngủ. 

Khi xa Sài Gòn người ta lại nhớ lại những nỗi  buồn mà ứa nước mắt, nhớ về một mảnh đất mà mình chưa quen sống.

©  Tri Huynh - blogradio.vn

Xem thêm: Bên tôi nghĩa là luôn ở trong trái tim tôi

Tri Huynh

Được sống, được mơ và được đam mê.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không

Lãng mạn có cần thiết không

Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn

Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới

Bước tiếp hành trình mới

Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

back to top