Sài Gòn khó quên
2021-07-14 01:25
Tác giả:
Tri Huynh
blogradio.vn - Khi xa Sài Gòn người ta lại nhớ lại những nỗi buồn mà ứa nước mắt, nhớ về một mảnh đất mà mình chưa quen sống.
***
Lúc trước, Sài Gòn với mình như một giấc mộng. Đó là một giấc mộng hào nhoáng và phồn hoa. Người ta tôn sùng Sài Gòn như một minh tinh, một ngôi sao đầy lộng lẫy, mộng mơ, phù du và lấp lánh. Sài Gòn sáng rực rỡ trong mình.
Mọi người thường vẽ nên một Sài Gòn thật kiêu kì và đỏng đảnh, quyến rũ nhưng cũng rất hào phóng như một quý bà giàu có dễ dàng chào đón mọi người đến, trao cho họ cơ hội, thì thầm vào tai họ những mộng mơ và gieo cho người ta những khát vọng của một tuổi trẻ đang tuôn tràn. Một Sài Gòn hoa lệ, một Sài Gòn dành cho tất cả mọi người nhưng không dễ để ai cũng làm quen được nơi này.
Đâu mấy ai chịu nổi cái thời tiết kì lạ khi mà ở Sài Gòn trời đang nắng hóa cơn mưa đầu mùa mà không cho ai biết trước, cứ đổ mưa ào ào cho thỏa lòng xong để người ta chỉ mới kịp choàng cái áo mưa vào cổ thì ánh nắng lại khẽ chớm, non tươi, mơn mởn đậu lên da ấm nóng. Mùi hơi đất tự tiện xộc lên mũi mà không một lời xin lỗi như thể cái cách người ta đôi lần bỏ qua cho những lỗi lầm nhỏ nhặt.
Đâu mấy ai chịu được đường xá ở Sài Gòn khi lúc thì quá vòng vèo, quá thênh thang làm ta chạy mãi lạc lối hồi nào không hay, nhưng cũng có lúc thấy chật hẹp, nhỏ bé đến nỗi không biết nên đi đâu hay làm gì. Đâu mấy ai thích đặc sản của Sài Gòn, khi cứ ra đường là khói bụi, kẹt xe.
Mấy ai chịu nổi đứng dưới cái nắng đổ lửa của Sài Gòn, vội vã bóp kèn inh ỏi phá tan không khí ngột ngạt, nhìn người ta lườm mình khó chịu, và ngước trông cho cái đèn đỏ chuyển màu. Thở hắt ra toàn những khó chịu và áp lực. Mấy ai chịu được cái cảm giác thấy mình quá đơn độc, khô khan và nhỏ bé lọt thỏm trong một Sài Gòn rộng lớn, lớn đến nỗi người ta có thể biết được mình là ai trong cái vùng đất hào nhoáng này. Cũng chẳng mấy ai bắt kịp được nhịp sống hối hả, luôn chạy từng giờ ở nơi này.
Nhưng lỗi không hoàn toàn nằm ở Sài Gòn. Trách chỉ tại vì Sài Gòn quá hào nhoáng và đẹp đẽ làm người ta sinh nên những giấc mơ hão huyền mà không biết được những góc khuất của cơn mơ. Lỗi bởi Sài Gòn cởi mở, hào sảng và phóng khoáng chấp nhận hết mọi loại người, mọi vùng miền vào nơi này, người ta đổ xô nhiều đến nổi lẫn lộn, chui rúc trong cái tổ mang tên Sài Gòn. Để rồi họ không biết mình là ai, mình sẽ làm gì vì khắp nơi người là người lẫn lộn trong nhau và biết đâu ở trong ngóc ngách nào đó người ta lại thấy ai đó giống mình.
Lỗi không phải bởi Sài Gòn, mà tại rằng thành phố này quá bao dung, sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của tuổi trẻ. Tha thứ cho tất cả , tha thứ đến mệt mỏi. Sài Gòn không khắt khe quá nhiều, Sài Gòn không cần biết bạn là ai, bạn làm gì, bạn ra sao, Sài Gòn không phán xét bạn.
Sài Gòn thẳng thắn nói cho bạn rằng bạn không đặc biệt như những gì bạn nghĩ, bạn không giỏi giang nếu bạn không cố gắng. Bởi ở Sài Gòn nếu bạn đứng im thì bạn sẽ bị đào thải, hòa tan trong ngàn lớp người cứ nhấp nhô đến mỗi năm. Sài Gòn bắt bạn phải chạy trước khi những cơn sóng cuốn trôi bạn. Ở Sài Gòn bạn để quen, bạn phải liên tục chạy, đôi khi quên mình, đôi khi tới đích, đôi khi gục ngã, cũng đôi khi may mắn bạn tìm được cho mình một chỗ trú riêng nhưng bạn sẽ mắc kẹt ở đó hoài.
Thế nên đôi khi Sài Gòn dễ ở, dễ rời nhưng không dễ quen. Nhiều người ở đất này nhưng vẫn mơ về cuộc sống Đà Lạt xa lắc để tránh xa cái nắng gắt gỏng , nhớ về quê hương mình đã ở để mở mắt hít một luồng khí không có bụi bặm, muốn chuyển lên Vũng Tàu hay Nha Trang chỉ để sáng nào cũng nghe tiếng sóng vỗ, tránh xa ồn ã Sài Gòn.
Người ta mau quên Sài Gòn đã đối đãi họ ra sao, Sài Gòn gánh gồng mọi con người trên nó như thế nào, và Sài Gòn đã phải chống chọi với bao cơn bão bệnh để bảo vệ người dân của nó. Có lẽ Sài Gòn cũng đã mệt mỏi , xót xa nhìn những đưa con rời khỏi nó.
Sài Gòn cần nghỉ ngơi một thời gian để dọn dẹp hết khói bụi, để xả đi những buồn bực, muộn phiền. Để tiếp tục hồ hởi đón người mới đến và chào những người khác quay về. Sài Gòn rốt cuộc cũng như một cô gái đỏng đảnh, thẳng thắn nhưng không thù dai khi lại sẵn sàng dang rộng vòng tay che chở bao người có về, có đi.
Rốt cuộc người ta không dễ quen Sài Gòn nhưng khi đã quen rồi người ta lại khó xa vì Sài Gòn biết những lúc họ khóc ròng ở nơi hoa lệ, Sài Gòn biết những giọt mồ hôi người ta đổ trên đất mặn mòi. Sài Gòn hiểu “máu” người chảy và “mặt người” rơi trên đất xanh xao, khô rạc trong một buổi trưa đổ lửa, Sài Gòn cũng biết nỗi buồn của những người trẻ không ngủ.
Khi xa Sài Gòn người ta lại nhớ lại những nỗi buồn mà ứa nước mắt, nhớ về một mảnh đất mà mình chưa quen sống.
© Tri Huynh - blogradio.vn
Xem thêm: Bên tôi nghĩa là luôn ở trong trái tim tôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.