Phát thanh xúc cảm của bạn !

Quỷ Trâm_phần 1

2014-07-31 14:21

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù

Diệp Khuynh Anh âm thầm nghiến răng, dù biết nàng lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, là sư phụ của hắn, dù biết nàng đã gả cho người khác, cũng như nghe thấy không biết bao người xì xầm vì sao dung mạo của nàng chưa bao giờ thay đổi, nghi ngờ nàng là yêu ma quỷ quái. Nhưng hắn vẫn có mong muốn đại nghịch bất đạo như thế. Hắn đóng cúc áo, đẩy cửa rời đi.Cả đêm ấy, hắn ngồi một mình trên nóc thanh lâu, nhìn chằm chằm những ngôi sao trên bầu trời. Hắn cúi mắt, xiết chặt nắm tay. Người hắn muốn, người hắn muốn chính là người hắn vĩnh viễn không thể có được.

"Hu hu hu!"


Tiếng trẻ con khóc váng khu núi hoang, dọa đám chim muông bay tán loạn. Ẩn nấp sau những gốc cây, một con hổ đang há cái mõm khát máu nhìn trừng trừng về phía đứa trẻ mặc trang phục sáng sủa.

Trong lúc nguy cấp, một hòn đá lớn nện thẳng vào đầu con hổ, chuyện này thu hút sự chú ý của nó nhưng chưa đủ để nó sợ hãi, con hổ trừng mắt qua gốc cây nhìn kẻ đã tấn công nó. Đó là một cô gái mảnh khảnh, áo trắng quần xanh, cô đứng ngược chiều ánh sáng, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta khiếp đảm.

"Xéo đi."

Cô gái quát khẽ, con hổ vừa nãy còn hùng hổ, bây giờ giống như bị đánh, kêu nghẹn ngào một tiếng, rồi cong đuôi chạy mất.Đứa bé sợ hãi, khóc không ngừng, cô gái đi tới trước mặt nó, ngồi xổm xuống, nàng lặng lẽ nhìn đứa bé hồi lâu, nghe nó khóc đến khàn cả giọng, nàng mới chần chừ đưa tay xoa đầu nó, mặc dù vẻ mặt lạnh nhạt nhưng không hiểu sao ngón tay lại run run: "Ngoan nào, không khóc nữa."

Dỗ dành như thế đương nhiên không có tác dụng, nàng nghĩ nghĩ một lát, lấy mấy miếng thịt khô trong túi áo ra: "Có đói không?"

Đứa bé ngửi thấy mùi thịt, lúc này mới nín dần, ánh mặt ngập nước ngơ ngác nhìn miếng thịt trong tay cô gái, thật thà gật đầu: "Đói ạ."

"Ăn đi." Đứa bé ngoan ngoãn ngồi dưới đất ăn thịt khô, cô lẳng lặng nhìn nó, ánh mắt ấm áp: "Nhà bé ở đâu? Sao lại ở đây một mình?"

Đứa bé vừa nhai thịt, vừa nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới nhỏ nhẹ đáp: "Hiền vương phủ. Bà nội đi dâng hương. Chùa trên núi. Bé đuổi theo con bướm, bay bay rồi ra đây." Bé con nói năng lộn xộn, nhưng cũng không khó hiểu. Cô gái nao lòng, ánh mắt dừng lại trên khóa Trường mệnh đeo trước ngực bé, chính là con trai độc nhất của Hiền vương gia. Cô gái cười khổ, không ngờ kiếp này hắn lại đầu thai vào hoàng tộc.

"Ta đưa bé về nhé." Đứa bé mệt mỏi, cáu kỉnh không chịu đi, nàng nhìn nó một lát, cuối cùng thở dài một tiếng ngồi xổm xuống.

"Ta cõng bé."

Nàng cứu tiểu thế tử mất tích hai ngày trở về, Hiền vương gia hứa hẹn sẽ thành toàn một mong muốn của nàng. Nàng nói: "Dân nữ tên là Thanh Trụy, vì muốn tìm phu quân nên mới vào kinh. Hiện giờ không nơi dung thân ở kinh thành, không biết vương gia có thể cho dân nữ ở tạm trong phủ một thời gian được không?"

Lời thỉnh cầu rất hợp lý nên Hiền vương gia nhanh chóng đồng ý.Từ sau khi Thanh Trụy ở lại vương phủ, tiểu thế tử Văn Cảnh thường xuyên đến tìm nàng, đặc biệt thân thiết. Đứa bé này chưa bao giờ bám người khác như thế, mọi người trong vương phủ vô cùng ngạc nhiên. Mà càng khiến mọi người kinh ngạc hơn, chính là ba tháng sau, khi tiểu thế từ đọc một bài thơ cho phụ thân nghe, Hiền vương gia rất kinh ngạc và vui mừng, vội vã hỏi bé là ai dạy bé.



Đứa bé chắp tay sau mông bắt chước dáng vẻ của văn nhân nho nhã nói: "Thưa phụ vương, là Thanh Trụy dạy con, cô ấy dạy con rất nhiều điều, nhưng cô ấy nói sau này con sẽ có thầy giáo khác, lúc đó cô ấy sẽ không dạy con nữa. Phụ vương, có thể để Thanh Trụy dạy con học được không, cô ấy dạy dễ hiểu lắm."

Có thể làm một bài thơ hay như vậy, đương nhiên trình độ dạy học rất tốt, Hiền vương gia vuốt râu, gật đầu đồng ý.Được phụ thân chấp thuận, dáng vẻ bắt chước người lớn của Văn Cảnh nhanh chóng biến mất, bé hào hứng ôm chầm lấy phụ thân, rồi vừa cười vừa hớn hở chạy ra ngoài:

"Thanh Trụy! Thanh Trụy! Cô phải làm sư phụ của ta rồi!"

Hiền vương gia lắc đầu cười: "Thằng nhóc này, có phải đòi lấy vợ đâu mà vui vẻ đến thế!"

Văn Cảnh vừa chạy vừa vui mừng hét lớn thẳng đến khi chạy tới vườn đào nơi Thanh Trụy cư ngụ. Nó nhào vào lòng nàng, cọ cọ hồi lâu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn nàng. Thanh Trụy cười nhẹ:

"Vậy hôm nay coi như bé bái ta làm thầy, đã là học trò của ta, thì sẽ có một pháp danh."

Văn Cảnh quệt miệng, thắc mắc: "Không phải chỉ có hòa thượng mới có pháp danh hay sao?"

Thanh Trụy trừng mắt nhìn bé, im lặng hồi lâu mới nói: "Vậy chúng ta gọi nó là đạo hiệu đi."

Không phải đạo sĩ mới có đạo hiệu hay sao.. Văn Cảnh liếc mắt nhìn Thanh Trụy, cười khanh khách đứng dậy: "Thanh Trụy nói thế nào thì là thế ấy."

Thanh Trụy xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Gọi là Diệp Khuynh An có được không?" Nàng đè thấp giọng nói, mơ hồ mang theo sự lo lắng, giống như bóng tối âm u khuất sau ánh mặt trời, ngủ đông dưới đáy lòng nàng, không thể vứt bỏ: "Sau khi ta làm sư phụ của bé, sẽ gọi bé là Diệp Khuynh An nhé?"

Văn Cảnh không hiểu gì, chỉ cười rạng rỡ đồng ý: "Được!"

Cảnh xuân tươi đẹp, gió mát thoảng qua, lướt qua những đóa hoa đào đỏ tươi, đưa chúng bay theo gió, rơi xuống bàn cờ, một quân cờ trắng nhẹ nhàng chặn nó lại. Cô gái cười nhẹ: "Khuynh An, con thua rồi."

Thiếu niên ngồi đối diện nàng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hắn thả quân cờ đen xuống, thở dài : "Kỳ nghệ của Thanh Trụy đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần, ai có thể thắng người được chứ?"

Thanh Trụy lắc đầu: "Có một người, ta chưa từng thắng chàng được một lần."

"Ai có bản lĩnh cao đến vậy."

Thanh Trụy im lặng, khóe môi hơi cong lên: "Phu quân của ta."

Đang cầm chén trà trong tay, Diệp Khuynh An cứng người, cúi mắt xuống, thản nhiên nói: "Thưở nhỏ có nghe nói vì muốn tìm phu quân nên Thanh Trụy mới vào kinh thành, người tìm đã bao nhiêu năm rồi? Đã lâu như vậy, trong lòng vẫn cố chấp đến thế ư?"

"Tìm bao lâu... Ta cũng quên rồi, đã lâu lắm rồi không thấy chàng. Đến nỗi cố chấp..." Thanh Trụy nhìn những cánh đào rơi trong viện, nhẹ nhàng nói: "Không phải là cố chấp mà vì chàng đáng được như vậy."

Nước chè xanh không cẩn thận tràn ra khỏi ly, Diệp Khuynh An vội đứng lên, Thanh Trụy cũng kinh ngạc, theo bản năng cầm khăn tay định lau cho hắn, nhưng hắn lại bất ngờ lùi về phía sau hai bước, hắn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, giả vờ điềm tĩnh nói: "Không sao, nước trà âm ấm thôi, ta về phòng thay đồ trước." Nói xong, xoay người rời đi, bước chân vội vã.

Đêm đó, lần đầu tiên Diệp Khuynh An đồng ý với Phương tiểu hầu gia đi đến nơi phong hoa tuyết nguyệt trong truyền thuyết.

Uống ba ly rượu Thiệu Hưng, cả thế giới đều chao đảo, Phương tiểu hầu gia tốt bụng đưa hắn tới một căn phòng, một cô gái áo trắng ở sẵn bên trong dịu hiền đi ra đỡ hắn lên giường. Cả thế giới của hắn không ngừng xoay tròn, chỉ có tiếng một người con gái trong trẻo nhưng dịu dàng luôn vang vọng bên tai hắn:
"Khuynh An, Khuynh An."

Dường như cái tên này có ma lực khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, khiến khuôn mặt lạnh nhạt của cô gái ấy cũng dịu dàng hơn rất nhiều.Y phục trên người hắn bị người ta từ từ cởi ra, người trước mắt giường như trùng hợp với người hắn đang nghĩ, nàng gọi tên hắn, vuốt ve ngực hắn, tuổi trẻ sung sức, phần thân dưới nhanh chóng nóng rực.

Thanh Trụy...Sư phụ của hắn...Đột nhiên bừng tỉnh! Diệp Khuynh An nhanh chóng tránh xa cô gái nằm dưới kia, chống tay ngồi dậy.

"Công tử?" Giọng nói mềm mại vang lên phía sau hắn. Diệp Khuynh An nhắm nghiền mắt lại, không phải Thanh Trụy, không ai có thể thay thế được. Phần thân dưới nóng rực đau đớn khiến nhớ nhung thầm kín trong lòng hắn càng trở nên rõ ràng.Diệp Khuynh Anh âm thầm nghiến răng, dù biết nàng lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, là sư phụ của hắn, dù biết nàng đã gả cho người khác, cũng như nghe thấy không biết bao người xì xầm vì sao dung mạo của nàng chưa bao giờ thay đổi, nghi ngờ nàng là yêu ma quỷ quái. Nhưng hắn vẫn có mong muốn đại nghịch bất đạo như thế. Hắn đóng cúc áo, đẩy cửa rời đi.

Cả đêm ấy, hắn ngồi một mình trên nóc thanh lâu, nhìn chằm chằm những ngôi sao trên bầu trời.

Hôm sau hồi phủ, cả nhà đang ngồi trong đại sảnh, nhưng Thanh Trụy chỉ lẳng lặng uống trà, như không nhìn thấy hắn.

"Con ta cũng đã lớn rồi, nhưng còn chưa đến tuổi nạp phi nạp thiếp, trước tiên cứ tìm một nha đầu thông phòng đi." Hiền vương phi dịu dàng nói, Hiền vương gia liền đồng ý, lại nghiêm khắc nói với Diệp Khuynh an: "Sau này, không được phép đi tới những nơi như thế, con thích kiểu người nào chẳng có, không cần phải trà trộn chốn phong trần."

Diệp Khuynh An liếc mắt nhìn Thanh Trụy, thấy nàng vẫn bình thản uống trà, hắn cúi mắt, xiết chặt nắm tay. Người hắn muốn, người hắn muốn chính là người hắn vĩnh viễn không thể có được.

"Con... đã biết."

Vương phi ban thưởng đại nha hoàn bên cạnh mình cho hắn làm nha hoàn thông phòng. Đêm đầu tiên họ chung phòng, Thanh Trụy uống rượu say mèm trong vườn đào.

(...)

Tác giả : Cửu Lộ Phi Hương

Người dịch: Hắc Gia

Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù

Kỹ thuật: Nhím Xù

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn


 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

back to top