Quỷ Trâm_phần 1
2014-07-31 14:21
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Nhím Xù
"Hu hu hu!"
Tiếng trẻ con khóc váng khu núi hoang, dọa đám chim muông bay tán loạn. Ẩn nấp sau những gốc cây, một con hổ đang há cái mõm khát máu nhìn trừng trừng về phía đứa trẻ mặc trang phục sáng sủa.
Trong lúc nguy cấp, một hòn đá lớn nện thẳng vào đầu con hổ, chuyện này thu hút sự chú ý của nó nhưng chưa đủ để nó sợ hãi, con hổ trừng mắt qua gốc cây nhìn kẻ đã tấn công nó. Đó là một cô gái mảnh khảnh, áo trắng quần xanh, cô đứng ngược chiều ánh sáng, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta khiếp đảm.
"Xéo đi."
Cô gái quát khẽ, con hổ vừa nãy còn hùng hổ, bây giờ giống như bị đánh, kêu nghẹn ngào một tiếng, rồi cong đuôi chạy mất.Đứa bé sợ hãi, khóc không ngừng, cô gái đi tới trước mặt nó, ngồi xổm xuống, nàng lặng lẽ nhìn đứa bé hồi lâu, nghe nó khóc đến khàn cả giọng, nàng mới chần chừ đưa tay xoa đầu nó, mặc dù vẻ mặt lạnh nhạt nhưng không hiểu sao ngón tay lại run run: "Ngoan nào, không khóc nữa."
Dỗ dành như thế đương nhiên không có tác dụng, nàng nghĩ nghĩ một lát, lấy mấy miếng thịt khô trong túi áo ra: "Có đói không?"
Đứa bé ngửi thấy mùi thịt, lúc này mới nín dần, ánh mặt ngập nước ngơ ngác nhìn miếng thịt trong tay cô gái, thật thà gật đầu: "Đói ạ."
"Ăn đi." Đứa bé ngoan ngoãn ngồi dưới đất ăn thịt khô, cô lẳng lặng nhìn nó, ánh mắt ấm áp: "Nhà bé ở đâu? Sao lại ở đây một mình?"
Đứa bé vừa nhai thịt, vừa nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới nhỏ nhẹ đáp: "Hiền vương phủ. Bà nội đi dâng hương. Chùa trên núi. Bé đuổi theo con bướm, bay bay rồi ra đây." Bé con nói năng lộn xộn, nhưng cũng không khó hiểu. Cô gái nao lòng, ánh mắt dừng lại trên khóa Trường mệnh đeo trước ngực bé, chính là con trai độc nhất của Hiền vương gia. Cô gái cười khổ, không ngờ kiếp này hắn lại đầu thai vào hoàng tộc.
"Ta đưa bé về nhé." Đứa bé mệt mỏi, cáu kỉnh không chịu đi, nàng nhìn nó một lát, cuối cùng thở dài một tiếng ngồi xổm xuống.
"Ta cõng bé."
Nàng cứu tiểu thế tử mất tích hai ngày trở về, Hiền vương gia hứa hẹn sẽ thành toàn một mong muốn của nàng. Nàng nói: "Dân nữ tên là Thanh Trụy, vì muốn tìm phu quân nên mới vào kinh. Hiện giờ không nơi dung thân ở kinh thành, không biết vương gia có thể cho dân nữ ở tạm trong phủ một thời gian được không?"
Lời thỉnh cầu rất hợp lý nên Hiền vương gia nhanh chóng đồng ý.Từ sau khi Thanh Trụy ở lại vương phủ, tiểu thế tử Văn Cảnh thường xuyên đến tìm nàng, đặc biệt thân thiết. Đứa bé này chưa bao giờ bám người khác như thế, mọi người trong vương phủ vô cùng ngạc nhiên. Mà càng khiến mọi người kinh ngạc hơn, chính là ba tháng sau, khi tiểu thế từ đọc một bài thơ cho phụ thân nghe, Hiền vương gia rất kinh ngạc và vui mừng, vội vã hỏi bé là ai dạy bé.

Có thể làm một bài thơ hay như vậy, đương nhiên trình độ dạy học rất tốt, Hiền vương gia vuốt râu, gật đầu đồng ý.Được phụ thân chấp thuận, dáng vẻ bắt chước người lớn của Văn Cảnh nhanh chóng biến mất, bé hào hứng ôm chầm lấy phụ thân, rồi vừa cười vừa hớn hở chạy ra ngoài:
"Thanh Trụy! Thanh Trụy! Cô phải làm sư phụ của ta rồi!"
Hiền vương gia lắc đầu cười: "Thằng nhóc này, có phải đòi lấy vợ đâu mà vui vẻ đến thế!"
Văn Cảnh vừa chạy vừa vui mừng hét lớn thẳng đến khi chạy tới vườn đào nơi Thanh Trụy cư ngụ. Nó nhào vào lòng nàng, cọ cọ hồi lâu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn nàng. Thanh Trụy cười nhẹ:
"Vậy hôm nay coi như bé bái ta làm thầy, đã là học trò của ta, thì sẽ có một pháp danh."
Văn Cảnh quệt miệng, thắc mắc: "Không phải chỉ có hòa thượng mới có pháp danh hay sao?"
Thanh Trụy trừng mắt nhìn bé, im lặng hồi lâu mới nói: "Vậy chúng ta gọi nó là đạo hiệu đi."
Không phải đạo sĩ mới có đạo hiệu hay sao.. Văn Cảnh liếc mắt nhìn Thanh Trụy, cười khanh khách đứng dậy: "Thanh Trụy nói thế nào thì là thế ấy."
Thanh Trụy xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Gọi là Diệp Khuynh An có được không?" Nàng đè thấp giọng nói, mơ hồ mang theo sự lo lắng, giống như bóng tối âm u khuất sau ánh mặt trời, ngủ đông dưới đáy lòng nàng, không thể vứt bỏ: "Sau khi ta làm sư phụ của bé, sẽ gọi bé là Diệp Khuynh An nhé?"
Văn Cảnh không hiểu gì, chỉ cười rạng rỡ đồng ý: "Được!"
Cảnh xuân tươi đẹp, gió mát thoảng qua, lướt qua những đóa hoa đào đỏ tươi, đưa chúng bay theo gió, rơi xuống bàn cờ, một quân cờ trắng nhẹ nhàng chặn nó lại. Cô gái cười nhẹ: "Khuynh An, con thua rồi."
Thiếu niên ngồi đối diện nàng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hắn thả quân cờ đen xuống, thở dài : "Kỳ nghệ của Thanh Trụy đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần, ai có thể thắng người được chứ?"
Thanh Trụy lắc đầu: "Có một người, ta chưa từng thắng chàng được một lần."
"Ai có bản lĩnh cao đến vậy."
Thanh Trụy im lặng, khóe môi hơi cong lên: "Phu quân của ta."
Đang cầm chén trà trong tay, Diệp Khuynh An cứng người, cúi mắt xuống, thản nhiên nói: "Thưở nhỏ có nghe nói vì muốn tìm phu quân nên Thanh Trụy mới vào kinh thành, người tìm đã bao nhiêu năm rồi? Đã lâu như vậy, trong lòng vẫn cố chấp đến thế ư?"
"Tìm bao lâu... Ta cũng quên rồi, đã lâu lắm rồi không thấy chàng. Đến nỗi cố chấp..." Thanh Trụy nhìn những cánh đào rơi trong viện, nhẹ nhàng nói: "Không phải là cố chấp mà vì chàng đáng được như vậy."
Nước chè xanh không cẩn thận tràn ra khỏi ly, Diệp Khuynh An vội đứng lên, Thanh Trụy cũng kinh ngạc, theo bản năng cầm khăn tay định lau cho hắn, nhưng hắn lại bất ngờ lùi về phía sau hai bước, hắn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, giả vờ điềm tĩnh nói: "Không sao, nước trà âm ấm thôi, ta về phòng thay đồ trước." Nói xong, xoay người rời đi, bước chân vội vã.
Đêm đó, lần đầu tiên Diệp Khuynh An đồng ý với Phương tiểu hầu gia đi đến nơi phong hoa tuyết nguyệt trong truyền thuyết.
Uống ba ly rượu Thiệu Hưng, cả thế giới đều chao đảo, Phương tiểu hầu gia tốt bụng đưa hắn tới một căn phòng, một cô gái áo trắng ở sẵn bên trong dịu hiền đi ra đỡ hắn lên giường. Cả thế giới của hắn không ngừng xoay tròn, chỉ có tiếng một người con gái trong trẻo nhưng dịu dàng luôn vang vọng bên tai hắn:
"Khuynh An, Khuynh An."
Dường như cái tên này có ma lực khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, khiến khuôn mặt lạnh nhạt của cô gái ấy cũng dịu dàng hơn rất nhiều.Y phục trên người hắn bị người ta từ từ cởi ra, người trước mắt giường như trùng hợp với người hắn đang nghĩ, nàng gọi tên hắn, vuốt ve ngực hắn, tuổi trẻ sung sức, phần thân dưới nhanh chóng nóng rực.
Thanh Trụy...Sư phụ của hắn...Đột nhiên bừng tỉnh! Diệp Khuynh An nhanh chóng tránh xa cô gái nằm dưới kia, chống tay ngồi dậy.
"Công tử?" Giọng nói mềm mại vang lên phía sau hắn. Diệp Khuynh An nhắm nghiền mắt lại, không phải Thanh Trụy, không ai có thể thay thế được. Phần thân dưới nóng rực đau đớn khiến nhớ nhung thầm kín trong lòng hắn càng trở nên rõ ràng.Diệp Khuynh Anh âm thầm nghiến răng, dù biết nàng lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, là sư phụ của hắn, dù biết nàng đã gả cho người khác, cũng như nghe thấy không biết bao người xì xầm vì sao dung mạo của nàng chưa bao giờ thay đổi, nghi ngờ nàng là yêu ma quỷ quái. Nhưng hắn vẫn có mong muốn đại nghịch bất đạo như thế. Hắn đóng cúc áo, đẩy cửa rời đi.
Cả đêm ấy, hắn ngồi một mình trên nóc thanh lâu, nhìn chằm chằm những ngôi sao trên bầu trời.
Hôm sau hồi phủ, cả nhà đang ngồi trong đại sảnh, nhưng Thanh Trụy chỉ lẳng lặng uống trà, như không nhìn thấy hắn.
"Con ta cũng đã lớn rồi, nhưng còn chưa đến tuổi nạp phi nạp thiếp, trước tiên cứ tìm một nha đầu thông phòng đi." Hiền vương phi dịu dàng nói, Hiền vương gia liền đồng ý, lại nghiêm khắc nói với Diệp Khuynh an: "Sau này, không được phép đi tới những nơi như thế, con thích kiểu người nào chẳng có, không cần phải trà trộn chốn phong trần."
Diệp Khuynh An liếc mắt nhìn Thanh Trụy, thấy nàng vẫn bình thản uống trà, hắn cúi mắt, xiết chặt nắm tay. Người hắn muốn, người hắn muốn chính là người hắn vĩnh viễn không thể có được.
"Con... đã biết."
Vương phi ban thưởng đại nha hoàn bên cạnh mình cho hắn làm nha hoàn thông phòng. Đêm đầu tiên họ chung phòng, Thanh Trụy uống rượu say mèm trong vườn đào.
(...)
Tác giả : Cửu Lộ Phi Hương
Người dịch: Hắc Gia
Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù
Kỹ thuật: Nhím Xù
Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)
Sẽ có đôi lần ta đứng trước những phút giây yếu lòng, xao động. Quan trọng là ta cần tĩnh tâm để tự vấn mình và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời.

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?