Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ở nơi đó luôn có người đợi em

2021-04-03 01:30

Tác giả: Đóa cúc xanh


blogradio.vn - Người con trai đã âm thầm yêu cô tha thiết trong chừng ấy năm trời để rồi khi nói ra lại bị Nguyên cự tuyệt một cách thẳng thừng, vì Tố Nguyên đang bận yêu người khác rồi.

***

Kể từ ngày đó, Nguyên đã không còn gặp lại Kiên, chắc là cậu ấy sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho cô vì chính Tố Nguyên là người đã làm tổn thương đến trái tim chân thành của người con trai ấy, cô đã chọn cách tin tưởng vào tình yêu của riêng mình, làm điều mà cô cho là đúng đắn để rồi đánh mất đi một tình bạn đẹp.

Cho đến giờ, suy nghĩ trong Tố Nguyên vẫn còn rất mông lung, người con trai mà cô từng yêu thương hết lòng hết dạ rốt cuộc thì cũng chẳng yêu thương gì mình, chỉ có cô là đang tự ngộ nhận về thứ tình cảm cao đẹp ấy. Đã có lúc nào anh thực sự yêu cô chưa hay cô cũng chỉ là một bóng mát ven đường mà những lúc mệt mỏi chán chường anh tìm đến nghỉ chân, nhưng rồi người lữ khách ấy cũng sẽ sớm ra đi, anh còn phải bước tiếp trên những cung đường mới lạ, dấn thân vào những cuộc phiêu lưu mới mà anh cho là thú vị.

Chỉ có Tố Nguyên là luôn ở lại chờ đợi anh như một bông hoa héo rũ thiếu nước lâu ngày mong chờ được một lần tắm mát trong thứ tình yêu ngọt ngào pha chút đắng cay của anh, để rồi giờ đây người ta nói cô là kẻ thứ ba trong cuộc tình của họ. Rốt cuộc mình cũng chỉ là một kẻ chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác để thỏa mãn những dục vọng của bản thân, nghĩ tới đây thôi mà đã cảm thấy chạnh lòng, có cái gì đó uất ức nghẹn ngay ở cổ họng và một cảm giác cay xè nơi khóe mắt.

Cơn gió mơn man vuốt nhẹ qua mái tóc đen tuyền, khẽ vuốt ve khuôn mặt gầy gò làm hong khô đi những giọt nước mắt ấm nóng đang lăn dài trên đôi gò má, gió mang theo cái mùi cỏ úa cháy xém từ một cánh đồng xa xăm nào đó xộc thẳng vào cánh mũi, những ký ức đang vọng về đâu đây. Tố Nguyên lại bắt đầu cảm thấy hối hận về những quyết định trước kia của mình, nếu ngày đó cô tin tưởng Kiên hơn, nếu ngày đó cô không dùng những lời lẽ khó nghe để xúc phạm đến anh, xúc phạm đến thứ tình cảm chân thành mà người bạn thân ấy đã dành cho cô. Người con trai đã âm thầm yêu cô tha thiết trong chừng ấy năm trời để rồi khi nói ra lại bị Nguyên cự tuyệt một cách thẳng thừng, vì Tố Nguyên đang bận yêu người khác rồi.

Cô đã điên cuồng bảo vệ cho cái tình yêu mà mãi mãi cũng không thuộc về mình mặc những lời khuyên răn của Kiên, cho dù anh có nói với cô rằng Hoàng đang lừa dối Nguyên, anh ta là một thằng đàn ông tồi và Nguyên không phải là người con gái duy nhất mà Hoàng yêu thương. Kiên còn nói với cô một sự phũ phàng hơn cả đó là Hoàng đã có gia đình, có một cô vợ xinh đẹp và một đứa con khờ nheo nhóc, nhưng đối với Tố Nguyên đó cũng chỉ là những lời nói dối bịa đặt được tuôn ra từ người đàn ông từng bị cô cự tuyệt, đó cũng chỉ là một lời nói dối.

Nhưng giờ Tố Nguyên đã sáng mắt ra rồi, cô vẫn còn nhớ như in cái lần đánh ghen tủi nhục ấy, những lời nói cay độc như một nhát dao đâm thẳng vào tim của cô gái trẻ còn đau đớn hơn cả cái tát mà người phụ nữ ấy dành tặng cho Nguyên. Cảm xúc trong cô rất lẫn lộn nửa tin nửa lại ngờ vực, đau đớn, tuyệt vọng và cả sự tủi hổ. Những ánh mắt dè chừng soi mói theo từng chuyển động của Nguyên và cả những lời mỉa mai từ những người đồng nghiệp xung quanh, chẳng có một ai đứng ra bên vực cho cô gái trẻ, chẳng có một ai đứng ra bên vực cho một kẻ thứ ba chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác như mình. Chính Nguyên cũng chẳng biết từ khi nào mà cô lại được gắn ghép với cái danh xưng cay độc ấy: “kẻ cướp chồng”, đó là một cú sốc quá lớn đối với cô gái trẻ vừa mới ra trường đi làm chưa được bao lâu như Nguyên.

Từ sau cái lần ấy, Tố Nguyên trở nên ít nói và trầm lặng hơn hẳn, cô thu mình lại và không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai. Nguyên vẫn luôn mong chờ một lời giải thích từ anh, Nguyên vẫn mong Hoàng sẽ lại đến bên cô, an ủi cô bằng những lời âu yếm ngọt ngào và nói với Nguyên rằng đó không phải là sự thật, đó chỉ là những lời bịa đặt được tuôn ra từ cái miệng đanh đá của người phụ nữ ấy, cái suy nghĩ ngốc nghếch ấy cứ dằn vặt trong tâm trí nguyên. Trái lại với bao nhiêu sự kỳ vọng của cô là một sự im lặng đáng sợ đến từ Hoàng càng làm tố Nguyên thêm bứt rứt và khó chịu thà anh nói với cô một lời, dù chỉ là một lời nói dối thôi cũng được, nhưng Hoàng lại chọn cách im lặng để một mình cô chống chọi, dằn vặt với chính lương tâm của mình.

Cái người đàn ông mà Tố Nguyên từng cho rằng là định mệnh là chân ái của cuộc đời mình rốt cuộc cũng chỉ là một thằng đàn ông tồi, một kẻ đốn mạt chuyên đi lừa tình các cô gái trẻ ngây thơ như cô. Nguyên không biết tại sao mình lại yêu anh đến thế, cô sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi những lời thì thầm từ trái tim, cũng chẳng bao giờ hiểu nổi cái cảm giác hạnh phúc mỗi lần được anh yêu thương và chiều chuộng. Vốn cứ ngỡ mình là một cô gái hạnh phúc khi được người đàn ông ấy thương yêu, cứ tưởng rằng ai yêu chân thành cũng sẽ nhận được tình yêu nhưng Nguyên đã lầm, Hoàng sẽ chẳng bao giờ yêu cô nhiều như cái cách mà cô đã từng yêu anh, chỉ có một mình cô là đang mộng tưởng về thứ tình yêu cao đẹp mà anh đã dành cho mình.

Giờ Nguyên không biết phải làm gì đây, liệu rằng trốn chạy có phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề hay là dũng cảm đối mặt với cái hiện thực nghiệt ngã ấy. Cho dù là thế nào đi chăng nữa thì bây giờ Tố Nguyên cũng đã cảm thấy quá mệt mỏi rồi. Sau tất cả, cô chỉ muốn được bình yên, Tố Nguyên cần có thời gian để suy ngẫm về những chuyện đã qua.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Tố Nguyên trở về nhà, giờ cô đã không còn buồn bực và bứt rứt như trước nữa chỉ là những vết thương lòng vẫn chưa thể nào nguôi ngoai cho đến khi Nguyên gặp lại anh. Kể từ cái lần cô bảo Kiên hãy tránh xa mình ra thì cũng lâu rồi họ không gặp lại, giờ thì người con trai ấy đang đứng trước mặt Nguyên trong mảnh vườn lộng gió đầy mùi hoa cỏ này. Kiên ngồi xuống bên cạnh cô như những ngày họ vẫn còn là những đứa trẻ, anh hồ hởi nói

- Chà, hôm nay đẹp trời quá Nguyên nhỉ. Lâu rồi mới được ngồi ngắm bầu trời xanh trong đến thế.

Nguyên không để ý đến ánh mắt trìu mến mà Kiên đang nhìn mình giờ cô đang cúi đầu lúng túng vò vò những chiếc lá khô trong tay, với những suy nghĩ lăn tăn trong đầu Nguyên trả lời một cách bâng quơ.

- Ùm đẹp thật

Khung cảnh bỗng trở nên ngượng ngùng, họ im lặng một hồi lâu rồi Kiên mới nói tiếp

- Nguyên này, Kiên... Kiên đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi. Mấy ngày nay Kiên cứ đi tìm Nguyên suốt nhưng chẳng ai biết Nguyên đang ở đâu cả. Kiên đoán... chắc là Nguyên đã trở về nhà.

- Sao Kiên biết là tôi sẽ trở về nhà mà không phải là một chốn xa xôi yên bình nào khác

 - Khờ quá, sao mà lại không biết được, Kiên còn biết được cô gái ấy đã cảm thấy rất đau lòng

Giọng anh bỗng trở nên nghiêm nghị

- Nguyên này, cho dù là thế nào đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, tất cả cũng chỉ là quá khứ. Tuổi trẻ ai mà không một lần lầm lỡ nên Nguyên đừng buồn nữa, đừng tự dằn vặt bản thân mình nữa. Chàng trai ấy không xứng đáng để làm Nguyên buồn, Nguyên khổ đến thế đâu. Nguyên à, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, Kiên biết bề ngoài cô gái ấy có vẻ rắn rỏi thế đấy nhưng bên trong cô ấy cũng yếu đuối như bao người con gái khác, buồn thì cứ khóc đi không sao cả. Cho dù chúng ta chẳng là gì của nhau, cho dù là thế nào đi chẳng nữa thì Kiên vẫn sẽ luôn bên cạnh chờ đợi Nguyên. Có chuyện gì uất ức Nguyên cứ nói ra đi cho nhẹ lòng, Kiên hứa sẽ không nói cho ai biết đâu như cái ngày mà chúng ta còn nhỏ ấy, Nguyên nhớ không?

Những lời nói của anh làm Nguyên cảm thấy chạnh lòng, cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh chỉ dám cúi đầu lắng nghe cái âm thanh ấm áp, cái giọng trầm trầm của chàng trai dễ mến ấy. Tại sao anh lại đối xử tốt với cô đến vậy, điều đó chỉ làm cô thêm cảm thấy thẹn với lòng, chính cô là người đã từ bỏ anh nhưng Kiên thì chưa bao giờ bỏ rơi cô cả, bây giờ Nguyên bắt đầu cảm thấy ghét cái sự vô tâm của mình quá, người con trai mà đáng lẽ ra cô nên yêu giờ đang ở ngay bên cạnh cô, người con trai đã luôn âm thầm yêu thương và bảo vệ cho cô đang ở ngay trước mắt vậy mà bấy lâu nay Nguyên vẫn cố kiếm tìm hạnh phúc ở một nơi xa xăm nào đó.  

Hai ngày cuối tuần cứ thế trôi qua giờ Kiên phải trở lại thành phố đề làm việc, chưa bao giờ Nguyên lại quyến luyến từ biệt anh như lúc này có lẽ những mảnh ghép trong trái tim đang vụn vỡ của cô gái ấy đang dần dần được hàn gắn lại bởi tình yêu ấm áp của anh.

Chỉ hai ngày ngắn ngủi thôi nhưng tâm trạng của Nguyên đã khá hơn rất nhiều, giờ Nguyên đang cố gắng hòa nhập để trở lại với cuộc sống bình thường của mình. Sau tất cả, cô gái ấy đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, Tố Nguyên đã không còn là một cô gái ngây thơ, nông nỗi và ương ngạnh như trước giờ cô đã biết yêu thương bản thân mình và đã biết trân trọng những người ở xung quanh, đặc biệt là Kiên.

Trong thâm tâm, Tố Nguyên cũng đã nhận ra một điều có những thứ không thuộc về mình thì cho dù có cố gắng cưỡng cầu đến mấy cũng sẽ chẳng được, có những người tưởng chừng như rất xa xăm nhưng thực sự lại ở rất gần chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, hạnh phúc luôn ở rất gần ngay bên cạnh cô. Nguyên cũng chẳng biết mình và Kiên sẽ đi được bao xa nhưng cô biết rằng mình đã bắt đầu cảm thấy thương mến cái nụ cười ấm áp và ánh mắt chân thành của anh, mình đã bắt đầu thấy yêu cái giọng trầm trầm và sự lạc quan của chàng trai ấy rồi. Mong rằng thời gian sẽ xoa dịu và làm lành đi những vết thương để trái tim cô lại một lần nữa loạn nhịp yêu thương cho dù Tố Nguyên có đi bao xa, có lầm đường lạc lối đến mấy thì cô vẫn sẽ quay về, vì ở nơi đó luôn có một người mãi chờ đợi em.

© Đóa cúc xanh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Replay Blog Radio: Anh sẽ đến và lấp đầy khoảng trống tim em

Đóa cúc xanh

Hạnh phúc là khi tôi được là chính mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

back to top