Niềm vui nghề giáo
2020-11-20 01:25
Tác giả: Phùng Văn Định
blogradio.vn - Tôi vẫn thấy ảnh hình các nữ giáo viên mọi nơi thướt tha với bộ áo dài truyền thống của dân tộc Việt Nam. Nét đẹp riêng chẳng có nước nào trên thế giới sánh bằng đang rảo bước nhẹ nhàng trong sân trường vương tia nắng ngày đông.
***
Nói đến nghề dạy học, người xưa có câu “Một chữ cũng là thầy, hai chữ cũng là thầy”, “Không thầy đố mày làm nên” rồi “Muốn sang thì bắc cầu kiều/ muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”…Vinh dự lắm chứ. Mỗi lần lên lớp dạy học là mang nhiều xúc cảm nhất. Khi ra về thì xem như mình đã hoàn thành một nhiệm vụ lớn lao với học sinh thân yêu.
Công việc của chúng tôi đi lên từ gian khó như điệu dân ca ngọt ngào sâu lắng. Bao thế hệ học sinh qua đi là bấy nhiêu chuyến đò sang sông bình yên, để hôm nay mái tóc ai cũng đã bạc phai với thời gian dài dạy học nhưng hình ảnh “tà áo dài” mãi mãi đọng lại trong chúng tôi “duyên dáng, dịu dàng” đến kì lạ, thấm đẫm nỗi gian lao, vất vả mà đầy niềm tin và hy vọng vào thế hệ mai sau.
Lại sắp đến ngày Nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11, những chiếc áo dài của các cô giáo trên mọi miền của Tổ quốc trông thật dịu dàng, điệu đà và dễ thương làm sao.
Màu sắc của những tà áo dài kết bông hoa đẹp yêu kiều đủ hình, đủ dạng như tràn trề sức sống in nổi bật phía trước. Các bông hoa tươi cười rạng ngời hoà vào những khuôn mặt sung sướng, dâng niềm vui nối những niềm vui trước hành lang lớp học khang trang, sơn màu vàng kem đua chen chào khách.
Gió nhè nhẹ thoảng lên những tà áo đẹp, bồng bay mái tóc mềm và khẽ khàng vào những cặp mắt đầy vẻ mến thương. Hình ảnh, những người mẹ hiền của các bạn học sinh sao mà đáng yêu đến thế.
Dẫu vất vả, nhọc nhằn với công việc của nghề hôm nay nhưng chúng tôi vẫn cố gắng vươn lên hòa vào khung cảnh nhộn nhịp mà Đảng và nhân dân dành trao tặng cho ngày “Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy” với khí thế mới khi chương trình Giáo dục Phổ thông mới khơi nguồn từ cấp học tiểu học của chúng tôi.
Ai đó đã một thời cống hiến cho ngành mới biết sự gian truân của các thầy cô gửi vào những trang giáo án, những bài dạy kĩ năng sống cho học sinh bước vào đời.
Dẫu đâu đây vẫn in đậm “thời gian” những kỉ niệm đẹp đẽ một thời. Niềm vui chạm vào lòng, giấu vào trong kí ức của những thầy cô đã bao ngày bên mái trường thân thương.
Nắng vàng trải nhẹ nhàng lên những khuôn mặt xinh xinh của giáo viên nữ như tô thêm sắc đẹp. Ai nấy cũng được hòa mình trong không gian thoáng đãng, hít mùi thơm thoảng của loài hoa hiền hoà, bất tử xốn xang.
Tiếc rằng, mùa này, cây phượng vĩ trong trường không thể bung nở những chùm hoa đỏ mà đang lao xao với gió là chùm lá xanh ngả vàng rung rinh đón nắng đông về. Giá như cây phượng vĩ kia nở hoa trái mùa thì sắc đẹp ai sánh cho bằng.
Khắp nơi đang tưng bừng đón ngày 20 tháng 11 thì ngành giáo dục miền Trung thân yêu đang oằn mình chống bão lũ. Giặc thiên nhiên ác nghiệt gieo rắc xuống dải đất miền Trung.
Thương các cô dầm mình trong lũ bảo vệ sách vở cho các em để lũ qua đi lại cùng gieo chữ. Trách thiên tai hung dữ với miền Trung làm cuộc sống vốn dĩ bình yên bỗng nhiên khốn khó. Giận hờn sao cứ miền Trung mà mưa, phả bão cho trẻ thơ dáo dác.
Ngày vui của chúng ta đang đến. Vượt qua tất cả rồi vẫn sẽ nở nụ cười tươi tin tưởng vào ngày mai. Kính dâng những bó hoa thắm tươi dành tặng các thầy cô nơi khúc ruột miền Trung trong ngày vui Nhà giáo.
Tôi vẫn thấy ảnh hình các nữ giáo viên mọi nơi thướt tha với bộ áo dài truyền thống của dân tộc Việt Nam. Nét đẹp riêng chẳng có nước nào trên thế giới sánh bằng đang rảo bước nhẹ nhàng trong sân trường vương tia nắng ngày đông.
© Phùng Văn Định - blogradio.vn
Xem thêm: Ngày mai đài báo gió mùa đông bắc về
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.
Chào mừng em đã tìm được nhà của mình
Cứ thế thấp thoáng, em bé của mẹ đã sắp ba tháng tuổi, từ gương mặt đỏ hỏn, bây giờ em đã trộm vía khá hơn, biết cười, biết phản ứng lại với âm thanh bên cạnh…