Viết về người giáo viên nhân dân
2015-11-19 04:19
Tác giả:
Chúng ta, những con người từng trải qua những tháng ngày nhiều cảm xúc trên giảng đường đại học.
Những ngày tháng xa nhà, xa bố mẹ với những nỗi nhớ ghi bằng nước mắt hằng đêm rơi ướt đẫm gối.
Những tháng ngày phải làm quen với môi trường mới, xa quê, ắt hẳn thời tiết có khác và tập thích nghi với nó quả là một điều không dễ chịu chút nào.
Những tháng ngày lân la làm quen bạn mới, để hiểu và chơi được với một vài người khác quê nhưng cùng chí hướng cũng chẳng dễ ta như từng tưởng.
Ta đi học, bỏ lại sau lưng những ký ức đẹp của tuổi học trò ngây thơ, hồn nhiên trong sáng. Bỏ lại những lũy tre làng, những buổi sáng gà gáy sớm mẹ dậy lúi húi bên bếp lửa nấu cơm ăn cho kịp bữa làm, cho con kịp ăn để đến trường đúng giờ đúng giấc, những buổi chiều nắng tắt chân tay lấm láp bùn, mồ hôi rơi rớt trên vầng trán mẹ.
Ta đã trải qua một vài năm học ở đất khách, ta đã lớn hơn, trưởng thành hơn từ lúc nào ta không rõ, chỉ biết rằng, nó khác, khác rất nhiều so với hồi còn chân ướt chân ráo bước vào giảng đường…
Ngày tháng ấy...
Cái tính ngây thơ, bộp chộp vẫn còn, vẫn còn những sáng ngủ ráng cho thỏa cơn thèm ngủ vì thức khuya buôn dưa lê mỗi tối. Chạy xe đạp lông nhông dọc đường cuối phố, từ chân đèo Hải Vân cho đến Non Nước, đạp tiếp đến Hội An…Chao ôi! Chơi thân với một người, thân lắm, cảm thấy đã đủ hiểu và chia sẻ, chia sẻ nhiều…Tham gia văn nghệ, thể thao, có thể nói là rất nhiệt tình. Cho đến năm thứ tư, đã đủ hiểu và thích nghi được với tất cả, những gì học được là những trải nghiệm, từ cuộc sống cho đến học tập, cũng đã đứng lên bục giảng, làm cô giáo, có những học trò vô cùng đáng yêu và nghịch ngợm. Cũng lưu lại được rất nhiều ký ức đẹp, rất đẹp!

Cũng nhớ và thương! Cảm giác không viết được thành lời, vẫn còn đâu đó trong tim, không xóa nhòa bằng thời gian và không gian, được sống với chính mình, được thấy đâu đó, cuộc sống này vẫn rất đáng quý! Vẫn kiếm tìm trong kỷ niệm những dư âm còn sót lại.
Chúng ta gắn bó 4 năm cùng học cùng chơi, cùng trải nghiệm và đủ để hiểu nhau, rồi, ai cũng chọn cho mình một hướng đi, có người may mắn, có người chưa đủ điều đó, nhưng suy cho cùng, rồi ai cũng sẽ hạnh phúc, sẽ có những thành công nhất định.
Với tôi, thành công gõ cửa muộn hơn, tôi đã có những tháng ngày chờ đợi công việc, đó là những ngày tháng tôi không muốn nhắc đến nữa. Nhưng ngược lại, bây giờ, tôi đang đi trên con đường tôi đạt được, tôi cố gắng từng ngày, từng giờ vì điều ấy. Tôi nghiệm ra một điều rằng, cuộc sống này, không cho không ta một điều gì dễ dàng và có thể, đó là những thử thách, những chông gai mà ta cần phải vượt qua, để rồi khi ta có thành quả, ta biết trân trọng và bảo vệ nó.
Tôi may mắn vẫn theo đuổi được giấc mơ là một người giáo viên, vẫn sử dụng được những kiến thức đã rèn giũa 4 năm để phục vụ công việc của mình. Có thể, ông trời đã sắp đặt cho tôi bước đi là như vậy, và tôi luôn tin là như vậy. Trong công việc và cuộc sống bây giờ, có rất nhiều khó khăn, nhưng tôi nghĩ rằng, đó là ông trời thử lòng mình, gắng lên, rồi sẽ tốt cả thôi.

Các bạn, mỗi người một quê, ít liên lạc nhưng qua mạng xã hội vẫn biết cuộc sống các bạn như thế nào, rất ổn và rất tốt. Chúng ta phải tự hào là những người làm nghề giáo bao giờ cũng được quý trọng. Hãy làm tốt vai trò và trách nhiệm của những người thầy, người cô. Học sinh rất đáng yêu và đáng mến, ngây thơ và vui vẻ. Tôi khác các bạn ở một điều và có lẽ môn Phương pháp dạy học và Tâm lý học được học ở trường năm đó cũng không áp dụng được với đối tượng học của tôi, vì học viên của tôi là người lớn, là những cán bộ nên tôi không có được nét ngây thơ, hồn nhiên ấy, nhưng ngược lại, tôi có nhiều kinh nghiệm hơn, buộc mình phải lớn hơn… Tôi thấy các bạn chụp hình với học trò, chỉ cười và cười..hạnh phúc lắm.
Chúng ta xa nhau về mặt địa lý, xa nhau bởi khoảng thời gian dài không gặp, nhưng trong tôi các bạn vẫn còn đây, bên ngực trái này, vẫn có trong giấc mơ tôi những ngày tôi nhớ, nhất là những ngày tháng chuẩn bị cho ngày kỷ niệm ngày của chúng ta, khi tôi túi bụi với những công việc chuẩn bị, nào là văn nghệ, nào là thể thao thì hơn lúc nào hết tôi nhớ các bạn, nhớ những buổi tập văn nghệ đến tối mịt mới về nhà, nhớ những sáng sớm í ới gọi nhau đi đánh bóng…Liệu có ai còn nhớ như tôi hay không?
Khác với người ta, tôi không viết về những thầy cô đáng kính, những người đã truyền đạt kiến thức cho mình, bởi lẽ thầy cô luôn là những người cha, người mẹ thứ hai trong cuộc đời, điều đó có nghĩa là lúc nào cảm hứng viết cũng dâng tràn được. Còn tôi, kỷ niệm ngày Nhà giáo, tôi viết tặng các bạn, những người bạn đã đồng hành cùng tôi trong suốt 4 năm trên giảng đường sư phạm, cho tôi biết vui, buồn và cho tôi trưởng thành hơn.
Các bạn và tôi – những nhà giáo trẻ, những người sẽ xây dựng và tiếp nối những thế hệ học trò, rồi chắc chắn rằng học trò của chúng ta rồi cũng sẽ như chúng ta đây, trưởng thành và khôn lớn, cùng đi lên xây dựng và tiếp nối truyền thống cha anh, xây dựng đất nước vững mạnh và anh hùng
Thân gửi các bạn 07 Sư phạm Lịch sử - trường ĐHSP Đà Nẵng!
Đăk Nông, ngày 13/11/2015
© Nguyễn Thị Cẩm Trang – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.


