Những ngày mưa em nhớ anh
2021-07-23 01:30
Tác giả:
Tuyen Tran
blogradio.vn - Có lẽ vì những ngày nắng đẹp, là những ngày em phải chạy đua với guồng quay cuộc sống. Em không dám dừng lại để nghỉ ngơi, bởi em sợ bỏ lỡ nhiều thứ, bởi hơn lúc nào hết thời điểm này chính là lúc em cần phải cố gắng hơn gấp nhiều lần, bởi em chỉ có một mình.
***
Có phải bây giờ nơi anh trời đang mưa? Em nghĩ thế, bởi mưa đang ở bên em giờ này. Em nhớ anh, nhớ rất nhiều, chỉ vì em yêu anh nên đem lòng yêu cả thành phố ấy. Bởi nơi đó có anh, có kỷ niệm lần đầu ta hò hẹn. Anh nơi đó có lẽ hạnh phúc lắm phải không anh. Em nhìn thấy và cảm nhận như thế. Đêm cô ca sĩ buồn hát bài tình ca nhớ, nhạc sĩ cô đơn nhếch nhác trở về. Ngoài song cửa róc rách giọt mưa rơi như những giọt sầu chầm chậm rót vào tim chát đắng.
Tháng tư, tháng của giao mùa, xuân già non hạ dở dang, như cái tiết trời đỏng đảnh những ngày nắng rát bất chợt gặp mưa rào. Cứ như một người cố chấp ngang bướng luôn dùng dằng giữa nắng với mưa. Cũng như một ai đó đang lưng chừng nắm, buông không rõ. Như lòng ai đó lao xao hoài chẳng an.
Nắng mỏi mệt trải dài miền xa nhớ, nên bâng quơ nắng ngủ quên giờ, để mây rủ mưa về nhạt nhòa giăng kỷ niệm. Em lạc lối giữa cơn mưa đầu hạ, giấu nỗi buồn vào chiếc lá vàng rơi, theo dòng cuốn trôi ra sông biển. Hoàng hôn rồi, mà sao không thấy một vạt nắng, sao giống quá cái ngày giông tố.
Người của năm đó vì một ngày bão tố ngang đời mà quên đi những lời thề non hẹn biển, mà quên đi những ngày mưa gió có nhau và ra đi biền biệt chẳng quay lại. Ở một nơi xa nào đó, người còn nhớ hay đã quên những lời mình từng hứa. Hứa một ngày nắng lên sau mùa bão giông, hứa sẽ nắm tay em không rời xa, người tuy rất xa nhưng với em người rất gần bởi lúc nào cũng bên em như một dấu chấm tròn màu xanh.
Nơi đây đợi nắng. Tự bao giờ mưa là tri kỷ, hoá ra em không cô đơn như em vẫn thường hay nghĩ, em còn có mưa bầu bạn. Hoá ra, quên một người chưa bao giờ là dễ dàng nhưng rồi cũng nhạt cũng phai, như buồn kia đâu thể nào là mãi mãi, phải không anh? Hạ vẫn vẹn nguyên muôn thuở, vẫn mưa rào, vẫn nắng vội. Chỉ có ta đang hong khô ngày mưa hạ cũ, một lần ướt áo tình si một đời.
Tiếng mưa rơi như tiếng thời gian gõ nhịp, lại nhớ cơn mưa nào đó, mùa hạ trước anh đi. Hạ ấy, trong em là cả một khoảng trời giông tố, mưa giăng mờ che kín lối đi tìm, em đã tìm anh qua những con đường vắng, mưa lạnh chẳng thấy bóng anh đâu, trước mắt em là một màu xám đen, có một giọt mưa vô tình rơi vào mắt thấm vào môi mặn chát. Lặng nhìn phố núi chiều mưa, những mảnh ghép cuộc đời cứ trôi ngược về thực tại. Em tìm cho mình một mảnh ghép bình yên.
Mưa về, cái khoảnh khắc mưa đêm như vạn nỗi sầu theo hạt mưa gửi về cô đơn. Em không biết nữa, ai đó có đợi chờ ai trong đêm mưa buốt giá, như kỷ niệm xưa ở miền nhớ nào đó rất xa xôi trở về.
Đêm nay, em có một nỗi buồn rất riêng, em vẫn ngồi đây đếm tiếng sầu giọt mưa tháng tư, người ta hay viết về những cơn mưa rào, về những nỗi buồn, những kỷ niệm đầy vơi, muốn lãng quên lại nhớ đến cồn cào. Là tôi mạnh mẽ với những vết sẹo yêu thương, lại vỡ òa cay đắng bởi một người "dưng". Chiều, gió lao xao ôm nỗi nhớ trở về, kỷ niệm xưa mời gọi. Lộp bộp tiếng mưa rơi trên mái ngói đã phủ màu rêu vụn vỡ. Nắng tắt dưới mái hiên xưa, có hai kẻ biệt ly ngày cũ mưa, nắng, bao mùa vẫn khắc khoải gọi thầm tên nhau. Chợt, mưa tháng tư ngang thềm nhớ.
Đêm nay, phố buồn lại mưa. Đứng trên ban công nhìn xuống ánh đèn đường mờ ảo bụi mưa mà lòng tôi giăng kín những nỗi buồn. Chưa bao giờ có những cơn mưa làm tâm hồn tôi cô đơn trống trải như giờ này. Những chiếc lá khô nối đuôi theo dòng chảy về nơi nào đó xa thẳm, nơi có nỗi nhớ, ký ức và anh.
Những hối hả vội vàng của tuổi trẻ, có khi đã để lại trong ta rất nhiều vết sẹo, có người thành công có kẻ thất bại, có người hạnh phúc có kẻ cô đơn. Tôi hôm nay, là một tôi với rất nhiều sẹo, tôi thất bại và tôi là kẻ cô đơn. Ít nhất là tôi cũng đã thành thật với chính tôi khi trải lòng cùng mưa. Và, tự hứa với lòng sẽ không cho phép mình gục ngã thêm một lần nào nữa trong đời. Lặng lẽ nhìn mưa rơi, rồi tôi lại ước một lần thôi, được hoá thân vào những hạt mưa kia rong ruổi khắp chốn, không lo nghĩ về những muộn phiền bên đời. Nhưng, ngoài trời phố vẫn mưa tôi vẫn còn thổn thức mưa đêm.
Không biết tự khi nào em lại làm kẻ lang thang trên mạng, đôi khi lướt qua lướt lại cũng chẳng biết mình đọc gì nữa. Chẳng phải vì quá rảnh, chẳng phải vì tìm kiếm một điều gì đó, mà là trong lòng đang bất an, tâm trạng rối bời. Và hơn hết em muốn để ý cái dấu chấm tròn xanh kia khi nào thôi sáng.
Phố, những ngày hạ, nắng và mưa cũng lừng khừng nhưng vội vã, tâm trạng em cũng vậy, muốn nhanh buông nhưng rồi cứ mãi lưng chừng chẳng thể. Nắng vội lướt qua cho mưa về, mưa lại chờ nắng nên chẳng buồn trút mưa, vô tình để lại cả một trời màu xám tối u ám, cũng như nỗi buồn cứ bám víu mãi chẳng chịu rời xa.
Những ngày mưa hạ, tiếng mưa thôi day dứt, không nức nở như hạ cũ.
Mưa rào chợt đến chợt đi quá vội nhưng đủ làm ướt áo người dầm mưa, cũng như ai đó thoáng qua mà một đời ta nhớ thương. Mưa lưng chừng giữa trời rơi xuống mái ngói đã phủ màu rêu, tiếng mưa tí tách, như gần như xa, lúc chậm rãi lúc ào ạt, dẫn dụ những nỗi buồn, những kỷ niệm miền quá khứ trở về. Bên khung cửa sổ hình ngôi nhà màu trắng ấy, nó vẫn ngồi đó, vẫn bản tình ca cũ kỹ, vẫn cà phê sữa đá và những giọt buồn không tên cùng mưa đêm. Tất cả mọi thứ đã trở nên quá quen thuộc, khung cảnh ấy, ngày xưa có hai người cùng ngắm mưa đêm. Còn bây giờ, chỉ mỗi nó cùng mưa.
Chẳng hẹn hò, mưa ngang phố ngày nắng buồn. Chẳng đợi sự cho phép, cái tôi yếu đuối cũng theo mưa về phố. Họ cứ bảo rằng mưa buồn lắm, sao em cứ mãi thích mưa.
Có lẽ vì những ngày nắng đẹp, là những ngày em phải chạy đua với guồng quay cuộc sống. Em không dám dừng lại để nghỉ ngơi, bởi em sợ bỏ lỡ nhiều thứ, bởi hơn lúc nào hết thời điểm này chính là lúc em cần phải cố gắng hơn gấp nhiều lần, bởi em chỉ có một mình. Để rồi mưa đến, những cảm xúc không tên được cất giấu nơi nào đó sâu thẳm trong trái tim mỗi người bị lật tung, những hoài niệm ùa về, theo những giọt mưa lưng chừng trời ào ạt trút xuống trần chẳng thể dừng lại. Cứ thế mưa buồn. Cứ thế, nhớ.
© Tuyen Tran - blogradio.vn
Xem thêm: Khi yêu, hãy yêu thật chậm!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.