Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những mùa Trung thu cũ

2019-09-12 01:25

Tác giả: Cỏ


blogradio.vn - Tôi biết ai ai trong thế hệ cũ cũng đều đã trải qua những mùa Trung thu rất đẹp, những mùa Trung thu dù nghèo nhưng đã dạy ta cách trân quý nhau hơn, dạy ta về những điều mộc mạc mà rất đỗi thân thương trong cuộc sống. Mong rằng khi nhớ về những ngày xưa bình dị ấy, chúng ta sẽ trở thành người dẫn lối cho các thế hệ đi sau, để chúng học cách trân trọng bản sắc của dân tộc, để hướng chúng đến những giá trị cốt lõi dẫu giản dị mà lại đầy tính nhân văn rất người.

***

Hè dài lê thê oi ả cuối cùng cũng đi qua... Tựa lưng vào góc ban công bé nhỏ, tôi thơ thẩn thả tâm hồn mình vào làn gió trong veo của trời thu lành lạnh. Nhắm mắt lại, mặc nhiên hít những hơi thật sâu, tôi đang cố để ôm trọn cái khoảnh khắc thảnh thơi của một chiều thu ghé.

À... đây rồi! Mùa này, mùa của hồng đỏ cốm thơm, của đèn lồng pháo đỏ... Mùa này, mùa của Tết Trung thu. Tôi bỗng nhớ những đêm rằm Trung thu đã cũ, nhớ tuổi ấu thơ nay đã hoen ố bạc màu...

Thu khẽ chạm vào lòng người bằng cái tiết trời nhè nhẹ, sáng điểm chút nắng vàng, chiều gờn gợn gió. Hẳn nhiều người thích mùa thu cũng chỉ vì có vậy. Còn tôi, tôi yêu mùa thu vì nó khiến tôi tha thiết nhớ về một thời tuổi thơ ngây ngô, trong sáng. Người ta nói, đến một độ tuổi nào đó ta mới có thể cảm nhận hết được cái sâu lắng của mùa thu, là mùa hân hoan ngày tựu trường, nhưng cũng là những ngày buồn vu vơ khi lá vàng rơi trước ngõ. Tôi bây giờ, có lẽ cũng đã đủ trưởng thành để cảm nhận thứ cảm giác hư hao, tiếc nuối ấy rồi...

Phố xá đượm màu thu là khi đâu đó đèn lồng lập lòe sắc đỏ, là khi ngoài phiên chợ người ta bắt đầu bày nào hồng nào ổi. Trong suốt một năm dài với bao nhiêu là ngày lễ, chắc chỉ có Tết Trung thu là có thể biến tôi trở thành một đứa trẻ, dù chỉ bằng những mảnh kí ức không đầu, không cuối.

Thời còn bé, cứ vài ngày trước Tết Trung thu thay vì kéo nhau ra ngoài cánh đồng úp dế, lũ trẻ con trong làng thường tụ họp nhau lại, làm cho nhau những chiếc đèn ông sao tô màu sặc sỡ hay những cái đèn lồng bằng ống bơ, vỏ bưởi... Chỉ đôi ba thứ đồ chơi giản dị vậy thôi, cũng đủ làm chúng tôi quấn quít lấy nhau cả ngày, đứa nào đứa nấy cũng háo hức, tiếng cười vang rộn rã cả một góc trời. Nhưng đó  là cái thời chưa có điện thoại, máy tính, cái thời cả xóm có khi chỉ có một chiếc tivi đen trắng mà thôi...

Cứ buổi tối, trẻ con trong xóm sẽ quýnh quáng ăn vội bữa cơm để lùa nhau sang sân chơi nhà hàng xóm. Nhiều khi trên tay tôi vẫn còn đang bưng bát cơm ăn dở, chúng nó đã đứng đầy trước cổng gọi í ới rồi, phùng mồm trợn mắt tôi gắng và hết thật nhanh bát cơm vào mồm, xin phép mẹ rồi xách quần chạy hộc tốc ra cổng như sợ bị chúng nó bỏ rơi. Trời tối nhập nhoạng mà cả xóm nhộn nhịp vì mấy trò chơi không bao giờ chán của đám trẻ con tinh nghịch, nào là trốn tìm, nào là bịt mắt bắt dê, nào là lên bờ xuống ruộng.... Thời đó, làm gì có đồ chơi xịn, vậy nên Tết Trung thu cứ ngỡ cũng như bao nhiêu ngày lễ khác thì trong mắt những đứa trẻ chúng tôi đó chẳng khác gì đại tiệc linh đình.

Tôi không thể quên, trong khoảng sân rất nhỏ, bác trưởng xóm cùng mọi người sẽ kê một chiếc bàn gỗ  thật to, trên bày toàn những thức quà quen thuộc: một đĩa hoa quả lớn xung quanh là những gói bánh quy, kẹo ngọt, có cả bánh dẻo, bánh nướng, rồi cả đĩa cốm non bọc cẩn thận trong lá sen do các bác gái tự tay làm. Phía dưới, đôi ba chiếc chiếu được dải ra cho chúng tôi ngồi. Lấp lánh trong bài hát “Chiếc đèn ông sao” mà chúng tôi cùng đồng thanh khi đó là những tâm hồn trẻ thơ thuần khiết đang háo hức vô cùng.

Tôi còn nhớ rất rõ những mảnh vui vụn vặt ngày ấy, là khi cả đám thi nhau đổ xô phá cỗ, cùng nhau chơi rồng rắn lên mây rồi dắt nhau rước đèn tung tăng khắp xóm. Niềm vui giản dị của chúng tôi đến từ ánh đèn vàng lập lòe của những món đồ chơi tự chế, từ tiếng trống gõ rời rạc khi có nhịp khi không của thằng cu nhà bên cạnh, từ cả những chiếc kẹo dấu vội trong túi áo, túi quần... Chẳng cần có nhạc xập xình, cũng chẳng cần có những chiếc tivi màn hình rộng, thứ âm thanh duy nhất tồn tại trong thế giới của chúng tôi là tiếng nô đùa huyên náo, nhộn nhịp, đậm sâu tới nỗi ngay cả thời gian cũng chẳng thể bào mòn đi được.

Đêm Trung thu, ánh trăng tròn vành vạnh, rảo bước trên con đường trở về nhà, mẹ dắt tay tôi cùng em gái. Trong làn gió se lạnh, hương ổi chín  ngọt làm cho không khí miền quê bỗng bình dị và yên ắng hẳn đi. Nhìn lên trời cao, tôi thầm nghĩ có khi chị Hằng, chú Cuội cũng còn phải ghen tị với mình, vì nghìn năm trên cung trăng đó chỉ có gốc đa, còn tôi dù chỉ được ở trên địa cầu bé nhỏ thì tôi vẫn còn được nhảy múa ca hát với bạn bè, được thưởng thức bao nhiêu là thức quà thơm ngon quen thuộc nữa.

Tôi đặc biệt có một niềm yêu thích mãnh liệt với bánh nướng, thỉnh thoảng lên cơn thèm, tôi hay ra tiệm tạp hóa mua vài gói bánh chả nướng có vị giông giống ngồi gặm nhấm một mình cho đỡ. Ngày bé, mong chờ lắm đến đêm Trung thu để được nhâm nhi những chiếc bánh nhân thập cẩm thơm lừng. Không biết có phải vì tôi thuộc tuýp người cổ điển hay không mà bây giờ dù có hàng trăm loại bánh Trung thu với đủ thứ vị khác nhau, tôi vẫn chỉ quen ăn những chiếc bánh nhân kiểu cũ ấy. Sở dĩ, bánh phải được thưởng thức cùng trà, phải ngồi trong đêm thanh gió mát ngắm trăng. Và chỉ duy những chiếc bánh nhân hạt sen thơm lừng cùng bí vừng thanh thanh ngọt ngọt ấy khi quện với hương trà xanh dịu nhẹ mới tạo nên được cái vị đặc trưng của Trung thu của Việt Nam, thứ mà những chiếc bánh nhân phomai, chocolate bây giờ không tài nào thay thế nổi.

Tôi biết các em nhỏ thế hệ bây giờ cũng sẽ vẫn vui theo cách riêng của thời đại, chỉ là khác với chúng tôi ngày đó rất nhiều. Vì những thứ đồ chơi xa xỉ, đắt tiền đã len lỏi vào khắp các con hẻm dù là nhỏ nhất của xóm làng. Tôi không thể trách, nhưng tôi tiếc cho các em khi không được trải nghiệm những mùa Trung Thu bình dị mà vô cùng hạnh phúc , khi mà chỉ bằng đèn lồng ống bơ, chỉ bằng những khúc ca dân gian quen thuộc, chúng tôi cũng tạo cho nhau được niềm vui giòn giã khắc cốt đến mãi sau này. Còn đối với các em, những thứ đọng lại liệu có còn là niềm vui khi được ở cạnh nhau nô đùa rả rích hay chỉ là những trò chơi điện tử, những món đồ lòe loẹt sặc sỡ đắt tiền, là Trung thu với những bản rimix gầm gào trong trí nhớ.

Mỗi mùa thu đi qua, mọi nỗi niềm sẽ chỉ còn là kỉ niệm... Tôi biết ai ai trong thế hệ cũ cũng đều đã trải qua những mùa Trung thu rất đẹp, những mùa Trung thu dù nghèo nhưng đã dạy ta cách trân quý nhau hơn, dạy ta về những điều mộc mạc mà rất đỗi thân thương trong cuộc sống. Mong rằng khi nhớ về những ngày xưa bình dị ấy, chúng ta sẽ trở thành người dẫn lối cho các thế hệ đi sau, để chúng học cách trân trọng bản sắc của dân tộc, để hướng chúng đến những giá trị cốt lõi dẫu giản dị mà lại đầy tính nhân văn rất người.

Ngồi trong chiều gió, lòng tôi lại vướng chút buồn bởi giờ đây tôi chỉ còn có thể rung động  về sự hiện diện mong manh của một phần kí ức đẹp đẽ ngày nào. Cơ mà, tôi vẫn sẽ tự hào lắm, vì tôi tin kí ức ấy sẽ đi theo tôi mãi, sẽ là cánh đồng để mỗi khi mệt mỏi giữa xô bồ cuộc sống này, tôi vẫn có thể để tâm hồn lang thang lạc về rong chơi quên đi muộn phiền, cay đắng.

...Vậy là một thời thơ ấu của tôi cũng đã theo chiều thu lùi xa êm ả, để mỗi  khi gió heo may về trái tim lại khắc khoải nhớ thương...

© Cỏ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Trung thu với tuổi thơ tôi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top