Mùa Trung thu năm ấy
2018-09-24 14:02
Tác giả:

Tấp xe vô một quán coffee lề đường ngồi coi bọn nhóc múa Lân. Thôi thì đủ thể loại từ Lân giàn, Lân nhạc, Lân vải, rồi tới cả những đầu Lân làm từ thùng mì tôm của những cậu cu 4 hay 5 tuổi. Lật lại trí nhớ Trung Thu của bản thân vào những năm về trước, kí ức chạy chậm hiện lên nhưng một cuốn phim dài đầy màu sắc.
Năm đó quê tôi còn nghèo lắm, chưa có đường nhựa vẫn còn những mảng dính đất đỏ từ những trận mưa thu đầu mùa. Chúng tôi hăm hở chạy theo những con Lân đủ màu sắc từ thị trấn xuống, một năm chỉ đợi một lần để xem cái không khí náo nhiệt ấy. Không chỉ lũ nhỏ chúng tôi mà cả người lớn cũng hồ hởi chạy ra đường xem Lân thị trấn mỗi khi nghe tiếng hò hét trên cái xe tải cũ kĩ của hội múa Lân. Những con Lân đủ màu sắc được kết từ những dây ni lông nhựa mỗi khi lắc qua lắc lại là nó rũ ra trông hấp dẫn lắm. Người người nhà nhà mở to cửa đợi Lân vô nhà, mấy chú trong xóm còn ra vẫy tay cho đoàn Lân vô nhà mình mỗi khi nó múa ở nhà nào quá lâu. Vẫn nhớ như in tôi và con bạn thân gần nhà có tính sợ Ông Địa, mỗi khi Ông Địa vô quạt là lại khóc ré lên, cái thói quen tuổi thơ nực cười đó giờ tôi vẫn còn giữ gìn nguyên vẹn kể cũng không hiểu nổi bản thân mình.
Những mùa Trung thu của những năm chúng tôi lên 7 lên 8 chưa có lồng đèn chạy pin như bây giờ, tràn ngập khắp các cửa hàng tạp hóa là chiếc đèn ông sao được chắp vá từ những mảnh giấy dẻo bóng 5 màu. Lúc đó không phải đứa nào cũng được gia đình mua cho một cái nên chúng tôi những đứa trẻ trong xóm thường chơi chung với nhau. Tôi có lồng đèn thì tụi nó kiếm đèn sáp. Ngày xưa để cây đèn sáp vô trong lồng đèn ông sao tương đối vất vả, mùa thu gió tương đối nhiều chỉ cần một đợt gió nhẹ thì coi như cái đèn tối thui nên cái đứa chịu trách nhiệm cầm đèn giống người hùng lắm, cầm sao mà gió thổi không được tắt thì lần sau mới được cầm nữa.

Giai đoạn đó chúng tôi cũng tương đối lớn lên có thể biết cách giữ gìn cái lồng đèn để chơi nhưng mấy nhóc nhỏ hơn khoảng 5 hay 6 tuổi thì cây đèn sáp ngã cháy mất lồng đèn không biết bao nhiêu lần, mà đã cháy thì mất chơi. Có một lần tôi cũng làm cháy mất cái lồng đèn do cái tội tranh cầm đèn đi trước thế là về nhà khóc nức nở không ăn không uống cả ngày. Lúc đó tôi con một nên ba tôi xót con mới lên thị trấn dùng một phần tư số tiền lương mới nhận để mua hẳn cái đèn lồng chạy pin cho tôi.
Tôi nhớ mãi cái hình ảnh ba đi cây xe cup 50 trên tay lái là tiếng nhạc từ cái lồng đèn kêu từ đầu ngõ xóm vô tới nhà. Tôi cười, mẹ tôi cũng cười hình ảnh đó mỗi khi nhớ lại tôi vẫn còn nghẹn ngào vì cái hạnh phúc ấm cúng rất đời thường của một gia đình nay không còn nữa. Lúc đó trong xóm tôi oai phong lắm vì chỉ có mình mình có lồng đèn chạy pin vừa sáng không bị cháy lại còn hát bài trung thu. Mấy đứa nhỏ nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ lắm thế là tôi ra vẻ ta đây đứa nào nghe lời tao thì tao cho chơi cùng, nghĩ lại không hiểu sao lúc đó mình lại phách lối và đáng yêu như thế chứ.
Những mùa Trung Thu sau đó mỗi năm tôi đều có đèn lồng chạy bằng pin như một món đồ chơi trân quý mà ba mẹ thưởng cho thành tích học tập của cả năm đó. Cũng không nhớ rõ từ lúc nào tôi đã không còn háo hức chờ chiếc lồng đèn kêu nhạc của ba, không còn nắm tay lũ bạn e rè chạy theo đoàn Lân mỗi khi mùa Trung Thu đến.
26 tuổi lần đầu tiên sau bao nhiêu năm tôi ngồi lại nhớ về những kỉ niệm của những mùa Trung Thu trong cái xóm nghèo cơ cực, nhớ lại cái cảm giác ấm cúng của gia đình và nhớ lại mình đã từng có một tuổi thơ bình yên như thế!
© Nguyễn Lê Quỳnh My – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.







