Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ai rồi cũng phải trải qua những cô đơn và tổn thương trên hành trình trưởng thành

2019-11-09 01:30

Tác giả: Cỏ


blogradio.vn - Tôi đã từng rất hoảng sợ mỗi khi phải ở một mình, vì những lúc ấy tôi sẽ không ngừng đem bản thân ra so sánh cùng người khác. Tôi bị ám ảnh, ngờ nghệch đến nỗi chẳng thể nhận ra rằng cán cân kia ngay từ đầu đã lệch vô cùng, đem thứ mình yếu nhất để đặt lên bàn cân cùng thứ người ta giỏi nhất, liệu đến khi nào tôi mới thắng nổi đây?

***

Có một câu nói mà tôi rất thích: “Nếu bạn nghĩ mình chẳng còn gì, hãy nhớ rằng những cái cây rụng hết lá mỗi năm, nhưng chúng vẫn chờ ngày tốt hơn đang đến.”

Sống trên cuộc đời này, tôi biết mình không thể tránh khỏi tổn thương. Sở dĩ vì tôi là kiểu người nhạy cảm, cái kiểu người vừa đáng thương nhưng cũng vừa đáng trách, kiểu người mà chỉ cần một câu nói vô tình lọt tai thôi cũng đủ khiến mình phải suy nghĩ mãi không thôi. Nhưng dần già, sống trong vỏ ốc quá lâu cuối cùng tôi  đã học được cách xem nhẹ nỗi đau và làm bạn với chính mình.

Ngày còn là một học sinh trung học tôi đã từng bị một nhóm bạn nữ tẩy chay. Lý do là vì tôi chơi rất thân với cô bạn lớp trưởng nên chúng nó nghĩ tôi lợi dụng, nịnh bợ người ta? Vì tính tôi có gì nói đó, không vừa lòng chúng nó thì chúng nó quay ra nói xấu. Mà đã ghét rồi thì nó thở thôi mình cũng ghét chứ cần gì lí do. Kết quả là theo hiệu ứng đám đông, cả lớp chẳng còn đứa nào dám làm bạn với tôi nữa. Sau mỗi bước chân tôi đi, những lời xì xào khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Cú chót biến mọi thứ tối sầm là khi cô bạn thân ở đầu dây điện thoại thì thầm rất nhỏ: “Cậu là người như thế thật à?” Vớt vát lại chút tự trọng cuối cùng tôi gác máy, cảm nhận rất rõ trái tim co thắt nhiều hơn, đau nhói như một cơn đau tim bệnh lý.

Quá khứ đó đã ghim rất sâu trong kí ức của một đứa trẻ con đang lớn là tôi, cứ ngỡ đau chết đi sống lại, không thể cho qua, vậy mà giờ tôi vẫn đang ngồi đây, nhớ lại những gì đã xảy ra, thờ ơ như thể đó là câu chuyện của một người khác. Thì ra là vậy, chỉ cần cứ nhắm mắt bước qua thì mặc nhiên mọi thứ sẽ được vận hành theo đúng hành trình của nó. Đau đấy, nhưng cũng đâu thể chết được.

Với tôi, thời gian không phải là liều thuốc thần kì chữa lành tất cả, thứ duy nhất có thể chính là tình yêu, và thứ tình yêu tôi muốn nhấn mạnh  chính là tình yêu bản thân mình. Tôi không phủ nhận những ân tình tha thiết được vun đắp, xào xới bởi người thân, bạn bè xung quanh. Vì mỗi khi ta gặp chuyện,bạn bè có thể cho ta lời khuyên, gia đình có thể cho ta vòng tay ấm áp, nhưng nếu ta cứ ngoan cố đau thương thì họ cũng chẳng thể làm gì ngoài im lặng. Vậy thì ta còn đang trông chờ ai, trông chờ điều gì sẽ đến giải thoát ta khỏi căn phòng u tối ấy. Tôi có tình cờ nghe được một khúc hát, tạm hiểu rằng: “Trên đời này thật sự không có người đồng cảm, đối mặt với mọi thứ thật ra chỉ có một người, một người ngồi khóc trong đêm tối... Bạn nói dù trời có sập xuống vẫn sẽ ở bên tôi nhưng bạn làm sao có thể đồng cảm với sự tĩnh mịch này...” Tôi thấy đúng, trên thực tế nỗi đau của bạn thì chỉ có bạn mới hiểu rõ mà thôi.

Chúng ta cũng nên học cách chấp nhận bản thân là một linh hồn mang nhiều tì vết, sở dĩ không hoàn hảo mới chính là bản chất của con người.

Nếu không có những ngày mưa thì sao ta biết nâng niu những ngày nắng. Nếu không vấp ngã đôi ba lần, thì sao ta biết được vị ngọt của thành công. Đến con sâu cũng còn phải dãy giụa đạp mình đau đớn mới có thể biến thân thành loài bướm thì hà cớ gì con người lại không thể trải nghiệm để trưởng thành.

Tôi đã từng rất hoảng sợ mỗi khi phải ở một mình, vì những lúc ấy tôi sẽ không ngừng đem bản thân ra so sánh cùng người khác. Tôi bị ám ảnh, ngờ nghệch đến nỗi chẳng thể nhận ra rằng cán cân kia ngay từ đầu đã lệch vô cùng, đem thứ mình yếu nhất để đặt lên bàn cân cùng thứ người ta giỏi nhất, liệu đến khi nào tôi mới thắng nổi đây?

Ai rồi cũng phải trải qua những cô đơn và tổn thương trên hành trình trưởng thành

Trải qua một thời gian rất dài tôi mới nhận ra thời còn trẻ, thứ cần hiểu không phải là lòng người mà là lòng mình. Mà để hiểu được lòng mình thật tâm muốn gì, cần gì, chúng ta phải kết nối với thế giới bên trong. Và cách duy nhất để làm được điều đó là trải nghiệm sự cô đơn, một thứ mà hầu hết mọi người đều sợ.

Có những ngày tôi chỉ biết nằm dài trong phòng tay cầm điện thoại, để mặc bản thân trôi về nơi vô định. Nhưng tôi giờ đây đã khác rất nhiều, tôi biết cô đơn là một điều vô cùng quý giá. Vì thời gian ở một mình tôi được khám phá bản thân  nhiều hơn, nhận ra mình cũng có khả năng viết lách, bạn bè xung quanh tôi cũng không hẳn phải là người, có thể là một góc cafe yên lặng, một giá treo đầy sách hay những chậu hoa tôi chăm sóc trong vườn nhà. Đời cứ thế mà vui.

Tôi quay lại với thói quen viết mỗi ngày vì tôi hy vọng mình có thể trải lòng trên trang giấy trắng, vì chúng an toàn hơn rất nhiều so với thế giới ngoài kia. Qua mỗi bài viết tôi thấy mình được thấu cảm hơn, tâm hồn cũng không còn nặng nề như trước. Tôi hy vọng bạn cũng có thể tìm được điều mình yêu và cống hiến say mê với nó. Tự chữa lành là công việc chúng ta nên tạo thành thói quen mỗi ngày vì ta đâu biết thử thách sẽ ập đến khi nào. Chỉ bằng cách xây dựng một sức mạnh tinh thần thật bền bỉ, vững chãi, ta mới có thể bảo vệ chính mình và ung dung tiến bước.

Vậy đấy, rồi thì chúng ta cũng vẫn phải tiếp tục hành trình của bản thân nhưng tôi mong chúng ta sẽ không còn  sợ hãi, đường còn dài... mình cứ bước thì sẽ ngắn lại thôi!

© Cỏ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Tôi 30 đã tự hỏi rằng mình có đang hạnh phúc không?

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top