Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ai rồi cũng phải trải qua những cô đơn và tổn thương trên hành trình trưởng thành

2019-11-09 01:30

Tác giả: Cỏ


blogradio.vn - Tôi đã từng rất hoảng sợ mỗi khi phải ở một mình, vì những lúc ấy tôi sẽ không ngừng đem bản thân ra so sánh cùng người khác. Tôi bị ám ảnh, ngờ nghệch đến nỗi chẳng thể nhận ra rằng cán cân kia ngay từ đầu đã lệch vô cùng, đem thứ mình yếu nhất để đặt lên bàn cân cùng thứ người ta giỏi nhất, liệu đến khi nào tôi mới thắng nổi đây?

***

Có một câu nói mà tôi rất thích: “Nếu bạn nghĩ mình chẳng còn gì, hãy nhớ rằng những cái cây rụng hết lá mỗi năm, nhưng chúng vẫn chờ ngày tốt hơn đang đến.”

Sống trên cuộc đời này, tôi biết mình không thể tránh khỏi tổn thương. Sở dĩ vì tôi là kiểu người nhạy cảm, cái kiểu người vừa đáng thương nhưng cũng vừa đáng trách, kiểu người mà chỉ cần một câu nói vô tình lọt tai thôi cũng đủ khiến mình phải suy nghĩ mãi không thôi. Nhưng dần già, sống trong vỏ ốc quá lâu cuối cùng tôi  đã học được cách xem nhẹ nỗi đau và làm bạn với chính mình.

Ngày còn là một học sinh trung học tôi đã từng bị một nhóm bạn nữ tẩy chay. Lý do là vì tôi chơi rất thân với cô bạn lớp trưởng nên chúng nó nghĩ tôi lợi dụng, nịnh bợ người ta? Vì tính tôi có gì nói đó, không vừa lòng chúng nó thì chúng nó quay ra nói xấu. Mà đã ghét rồi thì nó thở thôi mình cũng ghét chứ cần gì lí do. Kết quả là theo hiệu ứng đám đông, cả lớp chẳng còn đứa nào dám làm bạn với tôi nữa. Sau mỗi bước chân tôi đi, những lời xì xào khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Cú chót biến mọi thứ tối sầm là khi cô bạn thân ở đầu dây điện thoại thì thầm rất nhỏ: “Cậu là người như thế thật à?” Vớt vát lại chút tự trọng cuối cùng tôi gác máy, cảm nhận rất rõ trái tim co thắt nhiều hơn, đau nhói như một cơn đau tim bệnh lý.

Quá khứ đó đã ghim rất sâu trong kí ức của một đứa trẻ con đang lớn là tôi, cứ ngỡ đau chết đi sống lại, không thể cho qua, vậy mà giờ tôi vẫn đang ngồi đây, nhớ lại những gì đã xảy ra, thờ ơ như thể đó là câu chuyện của một người khác. Thì ra là vậy, chỉ cần cứ nhắm mắt bước qua thì mặc nhiên mọi thứ sẽ được vận hành theo đúng hành trình của nó. Đau đấy, nhưng cũng đâu thể chết được.

Với tôi, thời gian không phải là liều thuốc thần kì chữa lành tất cả, thứ duy nhất có thể chính là tình yêu, và thứ tình yêu tôi muốn nhấn mạnh  chính là tình yêu bản thân mình. Tôi không phủ nhận những ân tình tha thiết được vun đắp, xào xới bởi người thân, bạn bè xung quanh. Vì mỗi khi ta gặp chuyện,bạn bè có thể cho ta lời khuyên, gia đình có thể cho ta vòng tay ấm áp, nhưng nếu ta cứ ngoan cố đau thương thì họ cũng chẳng thể làm gì ngoài im lặng. Vậy thì ta còn đang trông chờ ai, trông chờ điều gì sẽ đến giải thoát ta khỏi căn phòng u tối ấy. Tôi có tình cờ nghe được một khúc hát, tạm hiểu rằng: “Trên đời này thật sự không có người đồng cảm, đối mặt với mọi thứ thật ra chỉ có một người, một người ngồi khóc trong đêm tối... Bạn nói dù trời có sập xuống vẫn sẽ ở bên tôi nhưng bạn làm sao có thể đồng cảm với sự tĩnh mịch này...” Tôi thấy đúng, trên thực tế nỗi đau của bạn thì chỉ có bạn mới hiểu rõ mà thôi.

Chúng ta cũng nên học cách chấp nhận bản thân là một linh hồn mang nhiều tì vết, sở dĩ không hoàn hảo mới chính là bản chất của con người.

Nếu không có những ngày mưa thì sao ta biết nâng niu những ngày nắng. Nếu không vấp ngã đôi ba lần, thì sao ta biết được vị ngọt của thành công. Đến con sâu cũng còn phải dãy giụa đạp mình đau đớn mới có thể biến thân thành loài bướm thì hà cớ gì con người lại không thể trải nghiệm để trưởng thành.

Tôi đã từng rất hoảng sợ mỗi khi phải ở một mình, vì những lúc ấy tôi sẽ không ngừng đem bản thân ra so sánh cùng người khác. Tôi bị ám ảnh, ngờ nghệch đến nỗi chẳng thể nhận ra rằng cán cân kia ngay từ đầu đã lệch vô cùng, đem thứ mình yếu nhất để đặt lên bàn cân cùng thứ người ta giỏi nhất, liệu đến khi nào tôi mới thắng nổi đây?

Ai rồi cũng phải trải qua những cô đơn và tổn thương trên hành trình trưởng thành

Trải qua một thời gian rất dài tôi mới nhận ra thời còn trẻ, thứ cần hiểu không phải là lòng người mà là lòng mình. Mà để hiểu được lòng mình thật tâm muốn gì, cần gì, chúng ta phải kết nối với thế giới bên trong. Và cách duy nhất để làm được điều đó là trải nghiệm sự cô đơn, một thứ mà hầu hết mọi người đều sợ.

Có những ngày tôi chỉ biết nằm dài trong phòng tay cầm điện thoại, để mặc bản thân trôi về nơi vô định. Nhưng tôi giờ đây đã khác rất nhiều, tôi biết cô đơn là một điều vô cùng quý giá. Vì thời gian ở một mình tôi được khám phá bản thân  nhiều hơn, nhận ra mình cũng có khả năng viết lách, bạn bè xung quanh tôi cũng không hẳn phải là người, có thể là một góc cafe yên lặng, một giá treo đầy sách hay những chậu hoa tôi chăm sóc trong vườn nhà. Đời cứ thế mà vui.

Tôi quay lại với thói quen viết mỗi ngày vì tôi hy vọng mình có thể trải lòng trên trang giấy trắng, vì chúng an toàn hơn rất nhiều so với thế giới ngoài kia. Qua mỗi bài viết tôi thấy mình được thấu cảm hơn, tâm hồn cũng không còn nặng nề như trước. Tôi hy vọng bạn cũng có thể tìm được điều mình yêu và cống hiến say mê với nó. Tự chữa lành là công việc chúng ta nên tạo thành thói quen mỗi ngày vì ta đâu biết thử thách sẽ ập đến khi nào. Chỉ bằng cách xây dựng một sức mạnh tinh thần thật bền bỉ, vững chãi, ta mới có thể bảo vệ chính mình và ung dung tiến bước.

Vậy đấy, rồi thì chúng ta cũng vẫn phải tiếp tục hành trình của bản thân nhưng tôi mong chúng ta sẽ không còn  sợ hãi, đường còn dài... mình cứ bước thì sẽ ngắn lại thôi!

© Cỏ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Tôi 30 đã tự hỏi rằng mình có đang hạnh phúc không?

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top