Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những ngày cô đơn nơi phố thị

2019-11-03 01:25

Tác giả: Cơn mưa nhỏ


blogradio.vn - Có những lúc mệt mỏi tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng mình rất cô đơn. Ở đây không một người thân thích cũng chẳng có lấy một người bạn. Cảm tưởng như con đang trốn chạy cả thế giới. Nhìn dòng người tấp nập trên phố đông con lại xót xa cho chính mình. Đã có lúc đang đi trên đường mà nước mắt con rơi, tự trách chính mình sau yếu đuối như thế này. Đã đi gần hết một phần ba cuộc đời mà con của mẹ vẫn chỉ là một đứa vô dụng.

***

Tiếng chuông điện thoại reo lên tôi biết đó là mẹ vì mẹ tôi thường gọi điện cho tôi vào cái giờ đó. Dạo này mẹ tôi thường gọi cho tôi thường xuyên hơn, mẹ bảo vì mẹ lo khi con gái mẹ ở một mình mặc cho đây không phải là lần đầu tiên tôi sống xa nhà. Nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi sống ở một nơi không người thân thích. Cuộc điện thoại nào tôi cũng không dám nói nhiều không phải vì tôi không có chuyện gì để nói với mẹ mà tôi sợ tôi sẽ không làm chủ được cảm xúc tồi tệ hiện nay của mình.        

Tôi chẳng thể nói với mẹ rằng thời gian này con của mẹ chẳng hề ổn một chút nào. Đầu óc con lúc nào cũng căng ra vì chất chứa quá nhiều suy nghĩ chưa có hồi kết. Những thứ không mong đợi cứ liên tục tìm đến con. Tình trạng hiện nay của tôi giống như sắp bị đuối nước đang cố vùng vẫy để thoát thân thì lại gặp phải một con quái vật tấn công. Cảm giác chới với ấy khiến tôi cạn hết sức lực. Mẹ tôi đã phân tích cho tôi đủ điều khi biết tôi có ý nghĩ sẽ tiếp tục rời xa gia đình. Và bản thân tôi cũng đã lường trước rất nhiều chông gai có thể sẽ gặp phải kể từ khi quyết định từ bỏ tất cả mọi thứ để bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tôi lại quên rèn luyện cho mình một ý chí kiên cường để chống lại nó.

Những ngày cô đơn nơi phố thị

Mẹ biết không, đứa con này của mẹ đã gần bước qua tuổi 30 rồi vậy mà câu chuyện mẹ kể cho mọi người chỉ là chuyện của quá khứ. Khi đứa con của mẹ dù không có năng lực học sáng lạn như người ta nhưng lại trở thành cô tân sinh viên với thành tích mà nhiều người phải ngưỡng mộ. Để có được kết quả đó con đã có sự khích lệ của mẹ rất nhiều cùng với sự nỗ lực của bản thân. Con còn nhớ rất rõ ngày con nức nở trên cánh đồng khi thấy lũ bạn balo lên đường nhập học. Vậy mà con của mẹ vẫn lụy hụi giữa ruộng lúa mênh mông. Lúc đó mẹ của con vừa mắng vừa dỗ dành "nếu con không muốn phải cặm cụi bán mặt cho đất bán lưng cho trời như mẹ thì hãy cố gắng ôn lại cho thật tốt, chứ khóc thì được gì hả con".

Năm tháng qua đi con cũng đã trưởng thành, những tưởng con sẽ không còn là đứa con để bố mẹ phải lo lắng như còn thơ bé. Vậy mà sau bao năm con lại khiến cho mẹ hằn thêm những nếp nhăn, rồi những lần gọi điện là giọng như nghẹn lại vì con. Khi con đi mẹ đã từng bảo "nếu cuộc sống ngoài kia khó khăn quá thì về nhà với mẹ". 

Có những lúc mệt mỏi tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng mình rất cô đơn. Ở đây không một người thân thích cũng chẳng có lấy một người bạn. Cảm tưởng như con đang trốn chạy cả thế giới. Nhìn dòng người tấp nập trên phố đông con lại xót xa cho chính mình. Đã có lúc đang đi trên đường mà nước mắt con rơi, tự trách chính mình sau yếu đuối như thế này. Đã đi gần hết một phần ba cuộc đời mà con của mẹ vẫn chỉ là một đứa vô dụng.

Trở về với căn phòng của với bốn bức tường vây quanh mà lòng con không khỏi muộn phiền. Chỉ muốn được trở về nhà ngay, tự ăn ủi bản thân ừ thì cạnh mình còn có mẹ sẽ không sao đâu. Nhưng ý nghĩ ấy làm con thấy nhói trong tim. Những đứa con gái như con bây giờ đã tay bồng tay bế hay đạt được một thành tựu gì đó còn con tất cả đã trở về con số không. Không thể cho được bố mẹ điều gì thì ít ra cũng phải tự lo được cho chính bản thân mình. Con của mẹ nào đâu thể tiếp tục khiến tóc mẹ bạc thêm, tương lai của mình thì mù mịt.

Người ta thường hay nói con cái là nợ của bố mẹ có lẽ đối với tôi nó chẳng hề sai một chút nào. Khi còn nhỏ bố mẹ lo chăm cho mình từng bữa ăn, giấc ngủ, lớn lên hơn chút thì lo cho mình ăn học, lớn lên hơn chút nữa thì lo lắng chuyện công việc, lớn hơn nữa là chuyện gia đình... Bởi vì tôi biết trên đời này chỉ có gia đình là thương chúng ta vô điều kiện còn lại dường như tất cả chỉ là phép thử hay là một sự trao đổi ngầm mà thôi.

© Cơn mưa nhỏ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Khi mẹ nhớ con - mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?

Cơn mưa nhỏ

"Nếu bạn tin rằng bạn có thể làm được một điều gì đó đồng nghĩa với việc bạn đã đi được nửa đường đến đó"

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mưa bóng mây

Mưa bóng mây

Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới

Đón chào ngày mới

Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

back to top