Mẹ ơi! Con gái nhớ mẹ!
2019-07-06 08:20
Tác giả: Tiểu Lộc
blogradio.vn - Chúng ta vật vã lớn lên, vật vã học cách trưởng thành, để rồi chợt nhận ra rằng, làm trẻ con vẫn luôn luôn là điều tuyệt vời nhất!
***
Đã hơn một lần, tôi khát khao mình có thể bé lại, khát khao được kề bên cha mẹ, nằm trong lòng quê hương như những ngày non dại. Loay hoay giữa một mớ bộn bề của cuộc sống, những áp lực, những buồn âu, khó nhọc cứ khiến trái tim tôi thổn thức một nỗi nhớ quê nhà.
Tôi khao khát mình được quây quần bên bữa cơm gia đình, được ăn những thức ăn dân dã, đạm bạc của vùng quê nghèo mà đầy ắp yêu thương. Kí ức về đĩa rau lang luộc chấm cùng chén mắm cái, hay nồi canh chua cá lóc của mẹ cứ hiện về trong tiềm thức của tôi. Bây giờ, sau bao năm lăn lộn nơi phố thị, được thưởng thức đầy của ngon vật lạ, tôi vẫn không sao quên được hương vị yêu thương của bữa cơm gia đình, là ngọt bùi, là sẻ chia.
Tôi thèm khát được cuộn tròn như chú mèo nhỏ vào lòng mẹ, trên chiếc chõng tre cót cét những đêm hè, nũng nịu, mè nheo như ngày còn thơ bé. Tôi thèm hơi gió mẹ phe phẩy chiếc quạt mo, rồi ngân nga vài ba câu hò “Ầu ơ…Ví dầu cá bống đánh đu…Tôm càng hát bội, cá thu cầm chầu…” rồi lim dim chìm vào giấc ngủ. Bây giờ nhà cao cửa rộng, nội thất tiện nghi, nhưng tôi không sao quên được dư âm thân thương ngày ấy. Đã bao đêm về, tôi cuộn tròn trong chiếc chăn bông, thì thầm “Mẹ ơi! Con gái nhớ mẹ!'
Tôi thèm khát được thong dong trên chiếc xe đạp cũ, tíu tít cùng lũ bạn trong làng lên rừng hái sim, chà là…., Tôi nhớ nụ cười têu tếu với hàm răng đen sì tím lịm của lũ bạn khi cho những thứ gọi “kho báu” của núi rừng vào miệng, rồi thích thú reo hò vui vẻ. Vài ba lần, tôi bật cười khi nhớ lại cảnh trốn mẹ ngủ trưa trèo lên cây trứng cá chơi cùng lũ bạn. Chợt nhận ra, tất cả mọi thứ đều là đã từng, là tiếc nuối, là ngậm ngùi.
Tôi ao ước lại được khoác lên người bộ đồng phục học sinh, tung tăng chiếc khăn quàng đỏ thắm, đeo balo chạy trên con đường làng, với niềm hăng say đến trường cùng chúng bạn. Rồi…khi đã trở thành một cô gái 16 tuổi, với tà áo dài thước tha trong gió, tôi dịu dàng, e thẹn ngồi sau lưng cậu bạn, trên chiếc xe đạp chở đầy hoa phượng, chở mối tình đầu, chở cả chuyến thanh xuân tuổi trẻ.
Ôi cái cảm giác ban sơ ngọt ngào, thơ ngây, thuần khiết ấy, cho dù có đánh đổi trăm nghìn điều quý giá khác, cũng không thể mua lại được.
Thời gian vẫn cứ trôi, như dòng nước chảy, chẳng bao giờ dừng lại. Xuân, hạ, thu, đông bốn mùa luân chuyển, từ năm này qua năm nọ, con người ta cũng vì thế mà lớn dần lên. Xa rời những suy nghĩ giản đơn, những thói quen, hành động mà vốn dĩ chỉ là đặc quyền của trẻ con, chúng ta buộc phải trưởng thành, buộc phải làm người lớn.
Mỗi con người là một hoàn cảnh, bao nhiêu con người là bấy nhiêu ngã rẽ giữa chốn trần gian. Ai rồi cũng mang trong mình những trách nhiệm, những nỗi niềm riêng. Đứng giữa muôn vàn lo toan, giữa trăm bề lo lắng, đột nhiên, ước bản thân mình có cổ máy thời gian để quay về quá khứ, quay về tuổi thơ để hưởng trọn niềm trong trắng, vô tư của một đứa trẻ.
Chúng ta vật vã lớn lên, vật vã học cách trưởng thành, để rồi chợt nhận ra rằng, làm trẻ con vẫn luôn luôn là điều tuyệt vời nhất!
© Tiểu Lộc Blogradio.vn
Xem thêm chương trình:
Giá có thể trốn phố về quê
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.
Xúng xính là em
Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.
Cách thành công của người thích an nhàn
Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.