Những ngày tuổi thơ cơ cực ấy sao ta cứ tiếc làm chi?
2019-07-02 02:15
Tác giả:
Tử Đinh Hương
blogradio.vn - Tuổi thơ tôi là một tuổi thơ nhọc nhằn, nhưng tôi chưa bao giờ thôi nghĩ về nó như một phần đẹp nhất của cuộc đời mình.
***
Những ngày tuổi thơ ấy, có những buổi chiều tôi tha thẩn cạnh bờ rào, vạch tìm trái dủ dẻ vàng lịm, ăn vào mát rượi, không có trái thì hái mấy bông hoa màu nhạt ủ vào túi áo, mùi thơm vấn vít đến cả ngày hôm sau. Những đợt mưa bão, nước dâng cao, tôi theo chân anh cả ra đồng thả lưới bắt cá. Thực ra rất đơn giản, chỉ cần lựa chân ruộng cao hơn, thả lưới dọc theo bờ ruộng, nước rút thì cá mắc vào lưới, không thoát đâu được. Trời sắp tối, hai anh em ướt từ đầu đến chân nhưng vô cùng vui vẻ đem giỏ cá về cho má, tắm rửa sạch sẽ xong là đã có cơm nóng hổi với nồi canh cá lẫn mấy món cá kho, chiên má làm, cứ gọi là vét sạch nồi.
Những hôm nước lớn không đi học được, tôi hay ngồi bó gối ngắm bong bóng nước trong sân xoe tròn rồi lại vỡ tan, thỉnh thoảng lại lon ton chạy ra xem ba đánh dấu mực nước lên. Mỗi lần mưa lũ, ba má hay thở dài vì mùa màng hư hại, lúa gặt về không phơi được, chỉ biết nằm chờ lên mầm. Tôi đâu biết lẫn trong niềm vui con trẻ vì không cần phải đi học của tôi là bao lo âu nghĩ ngợi của ba má…

Ảnh minh họa: Tung Beng
Tuổi thơ tôi là một tuổi thơ nhọc nhằn, nhưng tôi chưa bao giờ thôi nghĩ về nó như một phần đẹp nhất của cuộc đời mình. Ba tôi là giáo viên nhưng đồng lương công chức ngày ấy không nuôi nổi gia đình tôi. Ba má làm thêm rất nhiều ruộng. Tôi cũng quen với mùi nắng dịu dàng buổi sớm, cũng có cả nắng gay gắt buổi trưa, quen mùi rạ, mùi bùn đất, quen mùi rơm phơi khô hăng hắc, quen cả mùi mồ hôi rơi như mưa giữa ngày hạ oi nồng của ba má. Lúc đầu tôi chỉ phụ trách đưa cơm, sau lâu dần, cũng tham gia vào công việc đồng áng, cũng biết cầm liềm gặt phụ với má, biết cầm cào cỏ cào giũ phần lá và thân lúa bị tuốt chung vào phần hạt, cũng biết hối hả chạy đôn chạy đáo để che kịp cho sân lúa trước khi cơn giông ập tới…
Vất vả suốt cả mùa gặt, đến lúc lúa đã sẵn sàng trong bao, ba má giữ lại một phần đủ ăn còn lại kéo xe bò đi bán. Tôi cũng hay lon ton chạy theo, có lúc ở phía sau đẩy phụ, có lúc ngồi vắt vẻo trên gọng xe bò cho ba kéo. Đến nơi, thể nào má cũng đặt tôi lên cân trước, xem con gái má bữa nay nặng được bao nhiêu. Xong xuôi, má hay mua cho tôi một hộp sữa chua, ngày ấy ở thôn quê, sữa chua vốn là món hàng xa xỉ. Tôi bao giờ cũng nằng nặc đòi má ăn chung, còn má bao giờ cũng ăn một muỗng rồi chê “Chua quá, răng mà con ăn được hay rứa” (*)… Ấu thơ đơn thuần cứ nghĩ má ăn chua thiệt dở, ngon rứa(*) mà má chê chua, rồi vui vẻ ngồi ăn hết một mình, đâu biết má nói dối chỉ để niềm vui của tôi được trọn vẹn hơn…

Sau này khi gia đình tôi chuyển nhà, ba má không còn làm ruộng nữa. Mỗi khi thấy tôi tiếc nhớ thời gian xưa cũ, má hay bảo: “Hồi xưa cực muốn chết, con tiếc làm chi!”. Có lẽ là thế thật, nhưng một đứa con nít như tôi hồi ấy đâu chỉ thấy khổ cực. Những buổi chiều tà, mặt trời sắp khuất bóng, tôi theo chân má đi cắt rau khoai. Bãi trồng khoai hơi xa nhà nên má thường dẫn tôi băng đường ruộng, cỏ mọc ken dày dưới bàn chân mát rười rượi. Trong khi má cắt rau, tôi chạy nhảy khắp nơi bắt mấy con cào cào đem về cho con gà nhép ông ngoại mới cho, tiện thể ngắt thêm mấy bông hoa khoai lang tím nhạt có phần cánh trên loe ra như cái ống. Nếu là khi khoai đã có củ lớn mà ba má vẫn chưa dỡ, tôi bới thêm vài củ tối về lùi bếp trấu, đói bụng là có củ khoai lịm mật cứ ngọt theo hoài năm tháng…
Nhà mới to hơn, đẹp hơn, nhưng nhà mới không có hàng rào dủ dẻ để tôi hái, trước nhà mới chỉ là đường bê tông, không có con đường dẫn ra đồng xanh ngát cỏ với mấy cụm hoa dại bé xíu, xinh xinh nhiều màu. Nhà mới cũng không cho tôi những buổi thăm đồng với má, ngắt một bông lúa còn đọng sương, nhấm nháp vị sữa ngọt ngào thanh mát, lại tung tăng đi dọc những con mương bắt mấy con ốc bươu về “bồi dưỡng” cho bầy vịt sau nhà. Nhà mới dùng nước khoan, không còn cái giếng rêu bám mà mỗi lần nước lụt, tôi với anh cả lại rất hứng khởi cầm gàu múc chứ chẳng cần thả dây như mọi khi…
Ấu thơ nhọc nhằn, nhưng nuôi cho tôi một tâm hồn mát lành, không gì thay thế…
© Tử Đinh Hương – blogradio.vn
Chú thích:
(*): Tiếng địa phương miền Trung
Mời xem thêm chương trình:
Ước gì mình đừng lớn nữa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.







