Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những ngày tuổi thơ cơ cực ấy sao ta cứ tiếc làm chi?

2019-07-02 02:15

Tác giả: Tử Đinh Hương


blogradio.vn - Tuổi thơ tôi là một tuổi thơ nhọc nhằn, nhưng tôi chưa bao giờ thôi nghĩ về nó như một phần đẹp nhất của cuộc đời mình.

***

Những ngày tuổi thơ ấy, có những buổi chiều tôi tha thẩn cạnh bờ rào, vạch tìm trái dủ dẻ vàng lịm, ăn vào mát rượi, không có trái thì hái mấy bông hoa màu nhạt ủ vào túi áo, mùi thơm vấn vít đến cả ngày hôm sau. Những đợt mưa bão, nước dâng cao, tôi theo chân anh cả ra đồng thả lưới bắt cá. Thực ra rất đơn giản, chỉ cần lựa chân ruộng cao hơn, thả lưới dọc theo bờ ruộng, nước rút thì cá mắc vào lưới, không thoát đâu được.  Trời sắp tối, hai anh em ướt từ đầu đến chân nhưng vô cùng vui vẻ đem giỏ cá về cho má, tắm rửa sạch sẽ xong là đã có cơm nóng hổi với nồi canh cá lẫn mấy món cá kho, chiên má làm, cứ gọi là vét sạch nồi.

Những hôm nước lớn không đi học được, tôi hay ngồi bó gối ngắm bong bóng nước trong sân xoe tròn rồi lại vỡ tan, thỉnh thoảng lại lon ton chạy ra xem ba đánh dấu mực nước lên. Mỗi lần mưa lũ, ba má hay thở dài vì mùa màng hư hại, lúa gặt về không phơi được, chỉ biết nằm chờ lên mầm. Tôi đâu biết lẫn trong niềm vui con trẻ vì không cần phải đi học của tôi là bao lo âu nghĩ ngợi của ba má…

Ảnh minh họa: Tung Beng

Tuổi thơ tôi là một tuổi thơ nhọc nhằn, nhưng tôi chưa bao giờ thôi nghĩ về nó như một phần đẹp nhất của cuộc đời mình. Ba tôi là giáo viên nhưng đồng lương công chức ngày ấy không nuôi nổi gia đình tôi. Ba má làm thêm rất nhiều ruộng. Tôi cũng quen với mùi nắng dịu dàng buổi sớm, cũng có cả nắng gay gắt buổi trưa, quen mùi rạ, mùi bùn đất, quen mùi rơm phơi khô hăng hắc, quen cả mùi mồ hôi rơi như mưa giữa ngày hạ oi nồng của ba má. Lúc đầu tôi chỉ phụ trách đưa cơm, sau lâu dần, cũng tham gia vào công việc đồng áng, cũng biết cầm liềm gặt phụ với má, biết cầm cào cỏ cào giũ phần lá và thân lúa bị tuốt chung vào phần hạt, cũng biết hối hả chạy đôn chạy đáo để che kịp cho sân lúa trước khi cơn giông ập tới…

Vất vả suốt cả mùa gặt, đến lúc lúa đã sẵn sàng trong bao, ba má giữ lại một phần đủ ăn còn lại kéo xe bò đi bán. Tôi cũng hay lon ton chạy theo, có lúc ở phía sau đẩy phụ, có lúc ngồi vắt vẻo trên gọng xe bò cho ba kéo. Đến nơi, thể nào má cũng đặt tôi lên cân trước, xem con gái má bữa nay nặng được bao nhiêu. Xong  xuôi, má hay mua cho tôi một hộp sữa chua, ngày ấy ở thôn quê, sữa chua vốn là món hàng xa xỉ. Tôi bao giờ cũng nằng nặc đòi má ăn chung, còn má bao giờ cũng ăn một muỗng rồi chê “Chua quá, răng mà con ăn được hay rứa” (*)… Ấu thơ đơn thuần cứ nghĩ má ăn chua thiệt dở, ngon rứa(*) mà má chê chua, rồi vui vẻ ngồi ăn hết một mình, đâu biết má nói dối chỉ để niềm vui của tôi được trọn vẹn hơn…

Sau này khi gia đình tôi chuyển nhà, ba má không còn làm ruộng nữa. Mỗi khi thấy tôi tiếc nhớ thời gian xưa cũ, má hay bảo: “Hồi xưa cực muốn chết, con tiếc làm chi!”. Có lẽ là thế thật, nhưng một đứa con nít như tôi hồi ấy đâu chỉ thấy khổ cực. Những buổi chiều tà, mặt trời sắp khuất bóng, tôi theo chân má đi cắt rau khoai. Bãi trồng khoai hơi xa nhà nên má thường dẫn tôi băng đường ruộng, cỏ mọc ken dày dưới bàn chân mát rười rượi. Trong khi má cắt rau, tôi chạy nhảy khắp nơi bắt mấy con cào cào đem về cho con gà nhép ông ngoại mới cho, tiện thể ngắt thêm mấy bông hoa khoai lang tím nhạt có phần cánh trên loe ra như cái ống. Nếu là khi khoai đã có củ lớn mà ba má vẫn chưa dỡ, tôi bới thêm vài củ tối về lùi bếp trấu, đói bụng là có củ khoai lịm mật cứ ngọt theo hoài năm tháng…

Nhà mới to hơn, đẹp hơn, nhưng nhà mới không có hàng rào dủ dẻ để tôi hái, trước nhà mới chỉ là đường bê tông, không có con đường dẫn ra đồng xanh ngát cỏ với mấy cụm hoa dại bé xíu, xinh xinh nhiều màu. Nhà mới cũng không cho tôi những buổi thăm đồng với má, ngắt một bông lúa còn đọng sương, nhấm nháp vị sữa ngọt ngào thanh mát, lại tung tăng đi dọc những con mương bắt mấy con ốc bươu về “bồi dưỡng” cho bầy vịt sau nhà. Nhà mới dùng nước khoan, không còn cái giếng rêu bám mà mỗi lần nước lụt, tôi với anh cả lại rất hứng khởi cầm gàu múc chứ chẳng cần thả dây như mọi khi…

Ấu thơ nhọc nhằn, nhưng nuôi cho tôi một tâm hồn mát lành, không gì thay thế…

© Tử Đinh Hương – blogradio.vn

Chú thích:

(*): Tiếng địa phương miền Trung

Mời xem thêm chương trình:

Ước gì mình đừng lớn nữa

Tử Đinh Hương

Vì cuộc sống là một biểu đồ hình sin.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top