Con đường quê cũ, sao đi mãi vẫn không tới nơi...
2020-02-01 01:15
Tác giả:
Tử Đinh Hương
blogradio.vn - Thoáng trước mắt nó làcon đường nhỏ quanh co, hai bên đường cỏ dại xanh ngắt xen lẫn mấy đốm hoa dại bé tí, ngọn cỏ vươn là đà xuống tận mương nước chảy, nếu trông kỹ còn thấy được mấy con cá con bé xíu, con ốc chầm chậm bò dọc bờ đất, ngước mắt lên chỉ thấy đồng lúa ngút ngàn, gió thổi lúa dập dờn, lan mãi, tỏa mãi đến cuối chân trời.
***
Bây giờ tính chuyện mua đất đai, làm nhà cửa, ai cũng chọn chỗ gần đường quốc lộ, gần chợ gần trường để có làm ăn buôn bán gì cũng dễ nhưng ngày trước căn nhà cũ của tôi ở xa đường chính lắm, từ đường quốc lộ rẽ sang đường đất đỏ, đi miệt mài từ đường đất to sang đường đất nhỏ. Khi đó, có đoạn được bà con lối xóm gom góp đổ bê tông, có đoạn lại xanh mướt đầy cỏ dại, cuối cùng rẽ vào con đường mòn hẹp giữa triền cỏ là tới nhà.
Lúc tôi còn nhỏ xíu, đường toàn là đường đất. Đến mùa mưa gió đất nhão ra, xe đạp không thể nào đi qua được, xe máy đi cũng dễ trượt bánh. Tôi và lũ bạn rủ nhau đi bộ đến trường, tuy xa nhưng đi cùng nhau như thế, vừa cười vừa giỡn lại đến nơi lúc nào không hay. Một bầy trẻ nhỏ kéo đi học, cô dì làm cỏ trên đồng thỉnh thoảng lại ngẩng lên trông chừng con mình lẫn con hàng xóm, nghe tiếng cười của mấy đứa nhỏ giòn tan, vang lanh lảnh được gió thổi đi khắp cùng. Đến nơi chân đứa nào đứa nấy đỏ lè những bùn sình, hối hả kéo nhau ra vòi nước thay phiên kỳ cọ.
Mùa lụt nước dâng cao ngập cả con đường. Hai bên con đường không có lề vốn là mương dẫn nước về cho lúa, thi thoảng bọn tôi vẫn thơ thẩn vừa chăn trâu vừa tiện tay nhặt mấy con ốc về bồi dưỡng cho bầy vịt con, giờ đột nhiên trở thành tử thần với mấy đứa con nít. Người lớn phải đi đóng mấy cây cọc đánh dấu trải dài khắp con đường, sợ tụi nhỏ đi đứng không để ý lại lọt xuống mương mất. Nước dâng cao thêm nữa là được nghỉ học. Nhưng nghỉ rồi tôi cũng chẳng ở yên trong nhà, mấy khi có dịp được nghịch nước thỏa thích như thế này. Mải chơi có lúc vấp té, quần áo ướt lên tận ngực về nhà lại thấp tha thấp thỏm sợ má mắng cho.

Con đường về nhà cũng là con đường đi học, mẫu giáo, cấp một, cấp hai, từ gần đến xa, từ đi bộ sang xe đạp, con đường này tôi đã đi không biết bao nhiêu lần. Mãi đến năm mười sáu tuổi thi đậu vào trường chuyên trong thành phố, tôi xa nhà ở trọ, cuối tuần mới về một lần, mà nhà lúc ấy cũng đã chuyển đi nơi khác. Con đường xưa cũ trở nên xa thăm thẳm, chẳng còn dịp bước chân về nữa… Nhớ lúc bé, mùa thi trước lúc nghỉ hè thường gắn với mùa gặt. Tiếng học bài lẫn trong tiếng ve râm ran, tiếng tim đập thình thịch trước khi bước vào phòng thi, mang theo tâm trạng hoặc thơ thới hoặc buồn rầu cuối buổi thi đạp xe về nhà, rướn người nhấn bàn đạp băng qua con đường phơi đầy rơm rạ, nghe mùi rơm, mùi lúa mới cắt vấn vít bên cánh mũi. Rồi con bé học trò sung sướng nghỉ hè, cũng con bé, buồn man mác khi hết lớp chuyển cấp, chia tay bạn bè, có đôi ba tình cảm vu vơ chưa kịp nói ra, đôi ba dòng chữ chuyền nhau, có chăng còn muốn bày tỏ gì hơn nữa…
Cũng là con bé, có đôi khi đứng chôn chân trong một hàng xe kẹt dài mấy chục mét, một tiếng còi xe khách làm giật mình, có đôi khi lúc tan tầm một mình chống chọi cơn gió mưa vần vũ cố chạy cho nhanh về đến trọ. Thoáng trước mắt nó làcon đường nhỏ quanh co, hai bên đường cỏ dại xanh ngắt xen lẫn mấy đốm hoa dại bé tí, ngọn cỏ vươn là đà xuống tận mương nước chảy, nếu trông kỹ còn thấy được mấy con cá con bé xíu, con ốc chầm chậm bò dọc bờ đất, ngước mắt lên chỉ thấy đồng lúa ngút ngàn, gió thổi lúa dập dờn, lan mãi, tỏa mãi đến cuối chân trời.
© Tử Đinh Hương - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Xếp kỷ niệm vào ngăn ký ức để lúc mệt mỏi tìm về và nhìn lại
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.







