Nhớ bầu trời tuổi thơ
2019-04-14 08:25
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi nhìn lên bầu trời, tuổi thơ chợt ùa về. Tôi sinh ra và lớn lên tại một gia đình không khá giả, ngôi làng nơi tôi sống cũng vậy. Đất cát, sỏi đá, rơm dạ, những ngôi nhà cấp 4 lợp ngói đỏ là đặc trưng nơi đây.
***
20 tuổi, tôi - một sinh viên đại học. Ban ngày lên giảng đường, tối về nhà hoặc đi dạy thêm, thỉnh thoảng đi tình nguyện... Hai năm sinh viên của tôi trôi qua không vui, không buồn, không yêu đương, không có gì nổi bật hay đặc sắc.
Thình lình thành phố mất điện, tôi cùng đám bạn ra bờ sông gần nhà hóng gió. Bầu trời đêm xám xịt, tối đen, trăng soi không đủ rõ, chỉ là tiếng nước, tiếng than thở và tiếng bấm điện thoại lách cách...
Tôi nhìn lên bầu trời, tuổi thơ chợt ùa về. Tôi sinh ra và lớn lên tại một gia đình không khá giả, ngôi làng nơi tôi sống cũng vậy. Đất cát, sỏi đá, rơm dạ, những ngôi nhà cấp 4 lợp ngói đỏ là đặc trưng nơi đây. Điều mà tôi luôn tự hào dù không có công nghệ hiện đại, tiện nghi đó là không gian sống xanh, cây nhà lá vườn, sự bình yên và sự gắn bó của gia đình, người thân, bạn bè và hàng xóm. Mất điện, bọn trẻ con trong xóm nhanh chóng ra khỏi nhà, tụ tập chơi đủ thứ trò chơi kinh dị: nấp bắn nấp bụp, dọa ma, bắt đom đóm... Gió vi vu qua tóc, bầu trời đầy sao, ánh trăng tròn trịa soi rõ khuôn mặt mỗi đứa trẻ.
Bầu trời trong kí ức của tôi là bảy sắc cầu vồng sau cơn mưa rào. Bầu trời ngày xưa khác lắm: trời xanh, cao vút. Từng đám mây trắng lơ lửng, từng đàn chim bay đi bay lại, những con chuồn chuồn bay thấp bay cao, những cánh diều vi vu trong gió, những tiếng reo vang khi bọn trẻ thấy máy bay... Nó khác với bầu trời hiện tại, nơi mà tôi không nhớ mình có ngước lên nhìn mỗi ngày hay không.
Điện thoại bỗng đổ chuông, tôi giật mình, quay trở về thực tại. Thành phố lại đèn, tôi và đám bạn quay về phòng trọ.
Tại sao cùng là bầu trời nhưng lại khác biệt đến thế? Là bầu trời thay đổi hay con người đã đổi thay? Hay đó là quy luật tất yếu của cuộc sống này? Tôi nhận ra rằng “Bầu trời xưa tạo nên tuổi thơ tôi, bầu trời nay tạo ra con người tôi”.
Từ khi lên thành phố đi học, thời gian ở nhà của tôi đếm trên đầu ngón tay. Mỗi tháng một lần, hai tháng một lần, ba tháng một lần thậm chí hơn, khoảng thời gian trở về bên bố mẹ, em trai, gia đình nhỏ ngày càng ít đi. Tôi không còn hằng ngày ngắm nhìn những giọt sương đọng trên lá vào mỗi sớm mai, không còn mỗi ngày ngắm mặt trời mọc, ngắm mặt trời lên đỉnh, ngắm mặt trời từ từ lặn sau những dãy núi; tôi cũng không có nhiều cơ hội để nhìn bầu trời trong xanh, cao vút, nhìn bầu trời xanh dần bị che khuất bởi những đám mây đen báo hiệu trời sắp mưa. Trước đây, những điều này là rất bình thường với tôi, nhưng bây giờ mỗi khoảnh khắc ở không gian sống hơn 18 năm thanh xuân của mình đều trở thành những điều tuyệt vời nhất. Vì vậy, mỗi lần về nhà tôi đều tranh thủ ghi lại từng khoảnh khắc bình dị, quá đỗi thân thương ấy.
Nhìn lên bầu trời ấy tôi nghĩ về con đường tình yêu - con đường mơ ước của tôi. Nó không đơn thuần là tình yêu đôi lứa mà là tình yêu thương được vun đắp từ tất cả mọi người, không phân biệt tuổi tác, giới tính, không phân biệt vùng miền, màu da, dân tộc. Ước mong con đường ấy rộng lớn thênh thang, xe cộ đi lại không còn sợ tắc đường; là con đường mỗi sớm mai mọi người cùng nhau tập thể dục, hít thở không khí trong lành; con đường đầy lãng mạn cho các cặp đôi thay vì quán xá huyên náo, lấn chiếm vỉa hè; con đường là con đường đáng được lựa chọn bởi tất cả mọi người và là con đường khi bước lên chúng ta đều cảm thấy thoải mái, vui vẻ, phấn khởi và đầy kiêu hãnh.
Điều tuyệt vời nhất với bạn là gì? Đó có thể là một ngôi nhà cao cửa rộng, đầy đủ tiện nghi; đó là khoác lên mình những bộ đồ thời trang, kiêu kì; đó là cảm giác lãng mạn cùng người yêu đi du xuân, đi bơi vào mùa hạ, đi ngắm cảnh chiều thu hay trao nhau cái ôm qua đông lạnh giá... Với tôi, điều tuyệt vời nhất là khoảnh khắc mỗi sớm mai thức dậy được ngắm mặt trời mọc, được hít thở không khí trong lành, được hòa mình trong những cơn gió phảng phất mùi hoa ổi, hoa bưởi, là khoảnh khắc được đi trong con hẻm nhỏ dọa ma, bắt nạt tụi nhỏ trong xóm, là những ngày ngắm trăng đếm sao trời, là những ngày không còn cảm giác lạc lõng, bơ vơ trước thành phố xa lạ; làm những điều mình thích, mặc những gì mình thấy thoải mái và sống như ngày hôm nay là ngày cuối cùng.
© Lê Thị Nhung – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Lối về tuổi thơ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu