Nhớ bầu trời tuổi thơ
2019-04-14 08:25
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi nhìn lên bầu trời, tuổi thơ chợt ùa về. Tôi sinh ra và lớn lên tại một gia đình không khá giả, ngôi làng nơi tôi sống cũng vậy. Đất cát, sỏi đá, rơm dạ, những ngôi nhà cấp 4 lợp ngói đỏ là đặc trưng nơi đây.
***
20 tuổi, tôi - một sinh viên đại học. Ban ngày lên giảng đường, tối về nhà hoặc đi dạy thêm, thỉnh thoảng đi tình nguyện... Hai năm sinh viên của tôi trôi qua không vui, không buồn, không yêu đương, không có gì nổi bật hay đặc sắc.
Thình lình thành phố mất điện, tôi cùng đám bạn ra bờ sông gần nhà hóng gió. Bầu trời đêm xám xịt, tối đen, trăng soi không đủ rõ, chỉ là tiếng nước, tiếng than thở và tiếng bấm điện thoại lách cách...
Tôi nhìn lên bầu trời, tuổi thơ chợt ùa về. Tôi sinh ra và lớn lên tại một gia đình không khá giả, ngôi làng nơi tôi sống cũng vậy. Đất cát, sỏi đá, rơm dạ, những ngôi nhà cấp 4 lợp ngói đỏ là đặc trưng nơi đây. Điều mà tôi luôn tự hào dù không có công nghệ hiện đại, tiện nghi đó là không gian sống xanh, cây nhà lá vườn, sự bình yên và sự gắn bó của gia đình, người thân, bạn bè và hàng xóm. Mất điện, bọn trẻ con trong xóm nhanh chóng ra khỏi nhà, tụ tập chơi đủ thứ trò chơi kinh dị: nấp bắn nấp bụp, dọa ma, bắt đom đóm... Gió vi vu qua tóc, bầu trời đầy sao, ánh trăng tròn trịa soi rõ khuôn mặt mỗi đứa trẻ.

Bầu trời trong kí ức của tôi là bảy sắc cầu vồng sau cơn mưa rào. Bầu trời ngày xưa khác lắm: trời xanh, cao vút. Từng đám mây trắng lơ lửng, từng đàn chim bay đi bay lại, những con chuồn chuồn bay thấp bay cao, những cánh diều vi vu trong gió, những tiếng reo vang khi bọn trẻ thấy máy bay... Nó khác với bầu trời hiện tại, nơi mà tôi không nhớ mình có ngước lên nhìn mỗi ngày hay không.
Điện thoại bỗng đổ chuông, tôi giật mình, quay trở về thực tại. Thành phố lại đèn, tôi và đám bạn quay về phòng trọ.
Tại sao cùng là bầu trời nhưng lại khác biệt đến thế? Là bầu trời thay đổi hay con người đã đổi thay? Hay đó là quy luật tất yếu của cuộc sống này? Tôi nhận ra rằng “Bầu trời xưa tạo nên tuổi thơ tôi, bầu trời nay tạo ra con người tôi”.
Từ khi lên thành phố đi học, thời gian ở nhà của tôi đếm trên đầu ngón tay. Mỗi tháng một lần, hai tháng một lần, ba tháng một lần thậm chí hơn, khoảng thời gian trở về bên bố mẹ, em trai, gia đình nhỏ ngày càng ít đi. Tôi không còn hằng ngày ngắm nhìn những giọt sương đọng trên lá vào mỗi sớm mai, không còn mỗi ngày ngắm mặt trời mọc, ngắm mặt trời lên đỉnh, ngắm mặt trời từ từ lặn sau những dãy núi; tôi cũng không có nhiều cơ hội để nhìn bầu trời trong xanh, cao vút, nhìn bầu trời xanh dần bị che khuất bởi những đám mây đen báo hiệu trời sắp mưa. Trước đây, những điều này là rất bình thường với tôi, nhưng bây giờ mỗi khoảnh khắc ở không gian sống hơn 18 năm thanh xuân của mình đều trở thành những điều tuyệt vời nhất. Vì vậy, mỗi lần về nhà tôi đều tranh thủ ghi lại từng khoảnh khắc bình dị, quá đỗi thân thương ấy.

Nhìn lên bầu trời ấy tôi nghĩ về con đường tình yêu - con đường mơ ước của tôi. Nó không đơn thuần là tình yêu đôi lứa mà là tình yêu thương được vun đắp từ tất cả mọi người, không phân biệt tuổi tác, giới tính, không phân biệt vùng miền, màu da, dân tộc. Ước mong con đường ấy rộng lớn thênh thang, xe cộ đi lại không còn sợ tắc đường; là con đường mỗi sớm mai mọi người cùng nhau tập thể dục, hít thở không khí trong lành; con đường đầy lãng mạn cho các cặp đôi thay vì quán xá huyên náo, lấn chiếm vỉa hè; con đường là con đường đáng được lựa chọn bởi tất cả mọi người và là con đường khi bước lên chúng ta đều cảm thấy thoải mái, vui vẻ, phấn khởi và đầy kiêu hãnh.
Điều tuyệt vời nhất với bạn là gì? Đó có thể là một ngôi nhà cao cửa rộng, đầy đủ tiện nghi; đó là khoác lên mình những bộ đồ thời trang, kiêu kì; đó là cảm giác lãng mạn cùng người yêu đi du xuân, đi bơi vào mùa hạ, đi ngắm cảnh chiều thu hay trao nhau cái ôm qua đông lạnh giá... Với tôi, điều tuyệt vời nhất là khoảnh khắc mỗi sớm mai thức dậy được ngắm mặt trời mọc, được hít thở không khí trong lành, được hòa mình trong những cơn gió phảng phất mùi hoa ổi, hoa bưởi, là khoảnh khắc được đi trong con hẻm nhỏ dọa ma, bắt nạt tụi nhỏ trong xóm, là những ngày ngắm trăng đếm sao trời, là những ngày không còn cảm giác lạc lõng, bơ vơ trước thành phố xa lạ; làm những điều mình thích, mặc những gì mình thấy thoải mái và sống như ngày hôm nay là ngày cuối cùng.
© Lê Thị Nhung – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Lối về tuổi thơ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.





