Những thức quà của tuổi thơ
2019-03-04 01:18
Tác giả:
Trẻ con nông thôn chúng tôi cách đây gần ba thập niên không có các thứ kẹo bánh, hoa quả như bây giờ, tôi thường chọn trái cà chua, củ hành khô, con ốc, đổi kẹo kéo, kẹo dồi... làm quà bánh.
Cà chua được tôi chọn những trái chín vừa độ, nhiều thịt, ăn ngọt. Tôi ăn trái cà chua ngon lành vì không sợ thuốc trừ sâu như bây giờ. Đôi khi tôi bỏ vài củ hành khô vào bếp, hành khô chín, thơm, mềm, ngọt. Một trong nỗi sợ lớn nhất của tôi là ngóng mẹ đi làm về buổi chiều tối muộn. Mặc dù bố mẹ tôi đều làm giáo viên nhưng vẫn được phân ruộng và đồi. Mùa làm cỏ lúa, tôi chơi ở nhà và trông nhà, chiều tối mịt vẫn không thấy mẹ và chị đi làm đồng về, tối lắm, muộn lắm rồi. Mọi thứ đều im ắng, màu đen phủ xuống mỗi lúc một đậm hơn. Tôi nghĩ một điều gì đấy sợ hãi sẽ đến với mẹ và chị mình, bình tĩnh lại, tôi gạt ngay ý nghĩ đấy đi. Kiên nhẫn chờ đợi trong sự lo lắng và cả háo hức rồi mẹ và chị cũng về. Trong rổ của mẹ đôi ba con ốc, con cá, con cua... yên tâm và vững dạ tôi cầm con ốc bỏ vào bếp than nướng. Con ốc há miệng liền rắc vào chút muối, miệng ốc khô lại, cháy cạnh và mùi thơm bốc ra.
Kẹo bánh thực sự rất khan hiếm. Món quà của trẻ con là kem mút, kẹo kéo, kẹo dồi, kẹo ông sư. Kem mút và kẹo kéo được bán bằng các số tiền lẻ hai trăm, năm trăm đồng và đổi từ sắt vụn, dép rách, lông vịt. Đổi được cục kẹo kéo ở đầu que tăm, tôi bỏ vào miệng, chất ngọt và độ dẻo của kẹo tan ra. Quà quê đơn giản chỉ có vậy!
Kem mút thì cứ đến hè ngày nào cũng có tiếng kêu đặc trưng của những người bán kem đi bằng xe đạp. Tiếng kêu phát ra do túi hơi mềm và ống hơi tự tạo của người rao kem luôn thu hút trẻ con chúng tôi. Kem chủ yếu là nước và đường tạo thành đá. Dần dần thêm thứ kem ngon hơn, gồm bột và lạc. Kẹo dồi và kẹo ông sư thì ra cửa hàng mua. Tôi ngắm và đoán vị ngon của chiếc kẹo ông sư, nó tròn tròn, không biết lằm bằng bột gì nhưng mềm.
Kẹo bánh đối với con nít chúng tôi không những quý mà còn hiếm hoi nữa. Dạo đoàn cán bộ huyện là những người cùng công tác trong ngành với bố tôi đến chơi nhà, người cán bộ của đoàn cho tôi gói kẹo, tôi bóc kẹo và bỏ vào hai túi bên hông. Chẳng biết thế nào kẹo cứ thế rơi xuống đất theo bước chân tôi. Những lần trường mẹ tôi hội nghị hay họp hành, mẹ tôi và một số giáo viên được giao nhiệm vụ mua lạc nhân, đường, bột gạo để làm kẹo lạc, nhìn cách người lớn làm kẹo lạc, tôi tự làm món kẹo này. Bánh đúc mẹ tôi hay làm. Bột được xay nước, thêm lạc, nước vôi trong. Bánh đúc đặt trên lá chuối là món quà tuổi thơ no đủ, sung túc!
Ngoài các thứ quà này, lễ, tết tôi được ăn những loại bánh trái như bánh nếp, bánh tẻ, chè lam, bánh rán… Món bánh mà tôi thích nhất là bánh nếp nhân ngọt. Bánh nếp được gói to hơn bánh lá, bánh lá hay quê tôi người ta còn gọi là bánh tẻ hoặc các nơi khác gọi bằng tên bánh răng bừa. Điểm đặc biệt của bánh nếp là phần bụng bánh phồng lên do khâu gấp lá.
Cuộc sống đầy đủ, quà bánh nguyên vẹn trong tôi, tình thương của cha mẹ biểu hiện giản dị, tôi lớn lên!
© Tống Kim Thanh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu