Chúng tôi đã đi qua tuổi thơ như vậy
2018-09-19 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi từng nghĩ sẽ cùng nhau băng đồng bắt ốc mò cua, cùng nhau đi hết những con đường đất quê nhà. Vậy mà chưa kịp lớn, tôi đã vội rẽ sang đường quốc lộ để đi xa.

Hồi đó, bốn đứa thường bị bỏ cù bơ cù bất ở nhà nên được một ngày ăn “cơm ba tầng”. Tầng trên ăn vào nghe sừng sực như nhai phải sạn. Lớp giữa nhão như cháo, chỉ cần đưa vào là nó trôi tụt xuống bụng. Lớp cuối cùng có mùi khen khét, nhìn hai Diệu vét nồi rồn rột mà ba đứa cười ra nước mắt.
Rồi mỗi đứa bưng chén cơm ngồi tụm quanh cái nồi kho quẹt nhỏ lần lượt “quẹt” một miếng cho vào miệng. Cái vị mặn chát làm tê đầu lưỡi,vậy mà ăn ngon thiệt là ngon. Nhớ ngày đó, bốn đứa từng có ý tưởng “cất nhà” ở riêng và công việc được phân công hẳn hoi. Hai Diệu là đứa lớn nhất cũng là đứa gan lỳ nhất sẽ đảm nhiệm việc đi bắt ốc, bắt cua… Thằng Duy có nhiệm vụ tháp tùng chị để xách giỏ. Tôi và nhỏ Quyên ở nhà nấu cơm, dọn dẹp.
Tôi vẫn nhớ vẻ mặt hớn hở của cả bọn khi cậu năm chở về một cái truyền hình trắng đen. Trưa hôm đó đứa nào cũng xung phong đi đốn tre về nhà làm cây ăng-ten. Cha tôi nói ăng-ten cao thì bắt sóng tốt, khỏi bị rè. Tối lại người đứng trong nhà la ơi ới để người ngoài sân biết hướng xoay. Trên gam màu trắng đen ấy, chú thỏ xuất hiện cúi chào khán giả và mở một quyển sách. Chú gà gáy sáng, muôn vật liền thức dậy và đợi bác Gấu kể “Những câu chuyện về thiên nhiên” rất thú vị.
Nhà có đến bốn đứa con nít nên khi mua gì cũng phải mua cho đồng. Nhưng tôi vẫn thấy thằng Duy là đứa sướng nhất, khỏi phải mặc lại đồ cũ vì chỉ mỗi nó là con trai. Nhớ lần đầu tập bơi mẹ tôi mua cho mỗi đứa một cái áo phao. Nhảy òm xuống sông thì chả đứa nào thèm tập cả, cứ đập nước vào mặt nhau tung tóe, rồi thi xem đứa nào lặn lâu hơn. Tôi thích nhất lúc có chiếc ghe nào đó chạy qua. Cảm giác bồng bềnh theo những con sóng rất lạ dù đôi khi bị sặc nước mắt mũi cay sè.
Lúc vui là vậy nhưng khi cải nhau thì cũng chẳng vừa gì.
“Cái võng đó của tao mày hông được ngồi”.
“Đừng đụng vô con chó của tao”.

Sáng nay trời mưa sớm, đường phố vẫn ướt mèm như nhưng những ngày mưa tháng chín. Xe buýt vừa rời trạm trường, tự nhiên tôi thấy mủi lòng. Hình như đó là trường mà thằng Duy đã thi trượt, hình như có một ước mơ đã bị bỏ quên. Cảm giác có lỗi chực dấy lên, phải chi ngày đó mình tâm sự nhiều hơn với nó. Thời gian sẽ không trở lại để ta có cơ hội sửa hết những thiếu sót của bản thân. Chỉ hy vọng nó sẽ thấy hài lòng với những lựa chọn của mình.
Hồi cha mẹ đi buôn trên chiếc ghe của ngoại cho, tôi với nhỏ Quyên ở nhà với cậu mợ. Sáng đưa em đi học, chiều rước về. Có khi học ra trễ chạy lại thấy nó ngồi co ro mà thương. Nhỏ Quyên thường hay đau đầu, hễ mỗi lần ăn không tiêu sẽ bị nôn thốc nôn tháo ra. Vậy là bệnh. Biết vậy nên lúc nào nhà cũng có thuốc. Tôi nghĩ mình lúc đó giống như bảo mẫu vậy. Ngày tôi đi học xa, nó mới lớp Hai. Nhiều lần tôi nghĩ tuổi thơ của nó chắc chẳng có mình.
Và rồi chúng tôi đã đi qua tuổi thơ như vậy.
© Thảo Song – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.









