Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lựa chọn ký ức tuổi thơ cho riêng mình

2018-09-30 01:26

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi nhìn ngắm đường phố và cái ý nghĩ tự cao rằng thật tiếc cho các em vì không có tuổi thơ lại xuất hiện, nhưng tôi lại chợt nghĩ, ai là người định nghĩa tuổi thơ? Có phải nhất nhất phải giống như tôi mới gọi là tuổi thơ? Và các em liệu có cần, hay muốn một tuổi thơ giống tôi?

***

blog radio, Lựa chọn ký ức tuổi thơ cho riêng mình

Khi cuộc sống ngày càng trở nên hiện đại hơn, bận rộn hơn thì những gì xưa cũ, mang chút hoài niệm luôn khiến cho người ta cảm thấy thư thái, bình yên. Không khí của những góc phố cổ, cảm giác yên tĩnh của những quán café mang phong cách xưa, những khu nhà tập thể đã cũ, những viên gạch hoa, họa tiết chim công đỏ, hay những bộ bàn ghế bằng gỗ sồi đen bóng, những thứ mang hơi thở của ký ức như vậy luôn khiến người ta thấy bồi hồi, thích thú.

Em có mong chờ một góc bình yên trong tâm hồn không? Khi cuộc sống thường ngày của em cuốn quanh trường lớp, bài vở, mạng xã hội, những trào lưu, những giật gân vô nghĩa, em có mong tiếc về một thời đơn sơ giản dị như tôi. Có lẽ bởi vậy mà tôi hay mong ngóng đến Trung Thu, với tôi, đó giống như một tấm vé ngược chiều về quá khứ, về cái thời tôi không phải lo nghĩ quá nhiều, cái thời tôi sống trong sự bảo bọc của gia đình. Em có nghe người ta vẫn hay nói khi trẻ con, chúng chỉ muốn lớn thật nhanh để được tự do, để được tự làm chủ bản thân, còn khi lớn rồi, lúc nào cũng chỉ muốn mình bé lại. Tôi không phải ngoại lệ, một người đang lớn đã mong mình bé lại.

Trung Thu, ngày tết của những đứa trẻ, tôi thường ngồi lặng lẽ ở một quán café cũ kỹ, ngắm nhìn chúng, năm nào cũng vậy, trong tôi luôn là những cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Trung Thu của em không giống như tôi ngày trước. Ngày ấy, tôi không biết đến những món đồ chơi hiện đại, không có smartphone trên tay, không biết đến những món đồ chơi, tôi cũng không có những tấm ảnh đẹp để lưu giữ lại trên các trang mạng xã hội, càng không có những địa điểm vui chơi được trang hoàng đẹp đẽ như ở các trung tâm thương mại. Tôi đã từng nghĩ, một suy nghĩ hẹp hòi rằng bọn trẻ ngày nay thật kém may mắn vì không có một Trung Thu như tôi. Trung Thu của tôi chỉ là những đứa bạn hàng xóm, những chiếc đèn ông sao, đèn kéo quân màu mè, đứa nào có điều kiện hơn thì được mua đèn lồng, chiếc đèn màu vàng cam bé xíu phát ra âm thanh eo éo của nhạc phim Tây Du Ký khiến người lớn nhức đầu. Rồi chúng tôi tranh nhau những cây nến bé xíu, gắn vào đèn ông sao và đèn kéo quân của mình, và một hàng những đứa trẻ nối đuôi nhau đi vài chục vòng quanh con xóm nhỏ, hát ầm ầm bài hát đèn ông sao năm cánh tươi màu, lại khiến người lớn phải nhức đầu. Em có từng nghe bài hát đó, hay có từng hát theo?

blog radio, Lựa chọn ký ức tuổi thơ cho riêng mình

Trung Thu của tôi là những mâm cỗ bày trên những chiếc bàn nhựa xếp giữa xóm, có những con gấu làm từ bưởi, vài loại trái cây đặc trưng, vài cái bánh nướng bánh dẻo mà lúc phá cỗ đứa nào nhanh tay mới lấy được, nhưng rồi cuối cùng vẫn xúm lại chia nhau. Là tranh thủ chơi trốn tìm hay rồng rắn lên mây trong khi một đứa đứng canh ở đầu xóm chờ đoàn múa lân đi qua là chạy vội vào thông báo. Là các bố mẹ tụ tập ngồi bệt với nhau trước cửa nhà ăn bánh uống trà và thỉnh thoảng quát ầm ĩ đứa nào đấy nghịch ngợm lửa đèn.

Trung Thu của tôi gói gọn trong con xóm nhỏ, với đèn với bánh và đoàn múa lân, với những trò nghịch ngợm và bài hát hát mãi không chán, không hoành tráng, không đông nghịt phố phường. Tôi nhìn bọn trẻ đi cùng bố mẹ, trên tay là một món đồ chơi bắt mắt hơn thời chúng tôi rất nhiều, tôi tự hỏi, liệu chúng có cảm nhận được đây là một cái Tết khác biệt dành riêng cho chúng, chứ không phải như những ngày lễ hội khác?

Còn em, em có cảm nhận được sự khác biệt dành cho mình, khi mà tôi thấy, mọi dịp lễ tết giờ cứ giống nhau quá, các em cứ xuống đường, hòa vào dòng người đông đúc, chụp vài tấm ảnh. Tôi nhìn ngắm đường phố và cái ý nghĩ tự cao rằng thật tiếc cho các em vì không có tuổi thơ lại xuất hiện, nhưng tôi lại chợt nghĩ, ai là người định nghĩa tuổi thơ? Có phải nhất nhất phải giống như tôi mới gọi là tuổi thơ? Và các em liệu có cần, hay muốn một tuổi thơ giống tôi? Tôi may mắn vì được trải qua những ký ức đơn giản bình dị, mộc mạc đơn sơ nhất. Nhưng các em lại may mắn được hưởng những điều thật hoành tráng, rực rỡ và nhộn nhịp. Các em theo dòng chảy của cuộc sống hiện đại, đâu phải là một điều kém may mắn, chỉ là những điều làm nên tuổi thơ của mỗi người đều khác nhau.

Những ký ức mang màu đen trắng, có hương thơm của trà và vị ngọt của bánh, có rộn ràng tiếng cười và tiếng nhạc, thuộc về riêng tôi, khiến tôi cảm thấy bình yên mỗi khi Trung Thu đến. Em giữ Trung Thu của mình như thế nào?

Trung Thu này, tôi sẽ lại chọn cho mình một chiếc đèn ông sao nhỏ.

Còn em, em đã chọn được Trung Thu của riêng mình chưa?

© Nguyễn Thanh Xuân – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những ngày mưa ấy

Những ngày mưa ấy

Từng hạt rơi tí tách Chẳng giống như năm ấy Giờ tan học, cậu cùng tôi Vui đùa dưới cơn mưa?

Ước về tuổi thơ

Ước về tuổi thơ

Ba mẹ nghèo rám nắng hết làn da Tuổi thơ tôi là các buổi la cà Nào đồng rộng, bến phà, qua rừng rú

Một thoáng đầu thu

Một thoáng đầu thu

Cái cảm giác đấy tôi không bao giờ quên được, nó thực sự đã lưu giấu trong trí óc, thâm tâm tôi. Thiết nghĩ, chắc hẳn mùa thu là mùa đẹp nhất, mang lại cảm giác yên bình nhất khi trải qua những ngày tháng đầu mà tôi bước chân ra ngoài đời và trải nghiệm.

Nếu có kiếp sau nguyện xin không trùng phùng (Phần 4)

Nếu có kiếp sau nguyện xin không trùng phùng (Phần 4)

Em khổ sở, em đau đớn, người ngoài biết, cả thiên hạ biết, duy chỉ có người ngày ngày nói yêu em là không hề biết điều gì, em thà nhờ tới một người ngoài còn hơn là anh. Anh đối với em không đáng đến mức, em không muốn liên quan bất kì điều gì đến anh.

Nếu có kiếp sau nguyện xin không trùng phùng (Phần 3)

Nếu có kiếp sau nguyện xin không trùng phùng (Phần 3)

Trái tim anh chỉ thuộc về Hà Lam, một khi cô bước ra rồi anh sẽ đóng chặt trái tim cất nó vào nơi lạnh giá nhất, không ai có thể khiến trái tim anh rung động một lần nữa.

Chặng đường tôi lớn

Chặng đường tôi lớn

Tôi bây giờ không được tính là yêu đời, nhưng tôi cũng biết thế nào là hạnh phúc. Thay vì mơ mộng trở thành nhà văn như 5 năm trước, tôi của hiện tại mơ ước được sống lặng lẽ với công việc nhân viên văn phòng bình thường

Gặp nhau khi hai ta đã trưởng thành

Gặp nhau khi hai ta đã trưởng thành

Một tình yêu đẹp trong đời tôi với một người hoàn hảo. Có lẽ chính sự hoàn hảo của anh ấy đã chia cắt chúng tôi nhưng tôi vẫn mãi nhớ về anh và những điều đẹp đẽ nhất. Tôi vẫn yêu anh và chờ anh đến ngày hai người có thể nắm tay đi hết cuộc đời.

An nhiên bạn nhé

An nhiên bạn nhé

Rực rỡ khắp nơi nơi Cứ an nhiên bạn nhé Tĩnh tâm tự đáy lòng Hoa bình an sẽ nở Một mai này, biết không?

Tấm lòng người chiến binh

Tấm lòng người chiến binh

Tấm lòng người cựu chiến binh Sắt son chung thủy nặng tình nước non Mấy mươi năm chí không mòn Gian nan thử thách vẫn còn hôm nay.

Về hang Pác Bó

Về hang Pác Bó

Cột mốc biên cương nơi Bác hôn đất mẹ Sau bao năm hải ngoại nước ngoài Bàn đá, sàn nằm nơi Người tĩnh tại Giản dị đơn sơ vĩ đại làm sao.

back to top