Xa quê nhớ mẹ mùa Vu Lan
2019-08-17 01:00
Tác giả: Hoàng Hà
blogradio.vn - Vu Lan của những người con xa quê nhớ mẹ càng làm con người ta thêm chạnh lòng. Những ngày thu se lạnh, khi cơn mưa cứ lạnh lùng trút tưng đợt lạnh buốt ngoài cửa sổ. Nỗi lòng của những đứa con ở nơi phương xa hướng về mẹ lại càng thêm khắc khoải, nghẹn ngào.
***
Một chiều mưa đầu thu lạnh tê tái như thấu tận lòng người, bỗng thấy tâm hồn cứ ngập tràn những cảm xúc khó tả, bất chợt lại nhớ đã từng đọc được đâu đó những dòng thơ da diết:
Tháng bảy chiều thu mưa buồn lất phất
Chợt nhớ chợt thương áo mẹ vai gầy
Bao nhiêu năm xuôi ngược chốn trời mây
Con xa mẹ nhớ mùa thu tháng bảy!
À, thì ra lại một mùa Vu Lan nữa lại sắp đến - mùa Vu Lan tháng 7, người ta thường gọi đây là mùa báo hiếu, là mùa để những đứa con tự soi rọi lại chính bản thân mình, là dịp để bày tỏ lòng biết ơn và sự hiếu thảo đối với đấng sinh thành, người đã dành trọn cả cuộc đời riêng để con cái được hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn nhất.
Vu Lan bắt nguồn từ sự tích về lòng hiếu thảo của vị bồ tát Mục Kiền Liên đại hiếu cứu mẹ. Bao hàm ý nghĩa tìm về cội nguồn, biết ơn và báo ơn. Những ngày tháng 7 âm lịch này, nhà lại nhà, người lại người trên khắp đất nước đều thành kính bước vào mùa Vu Lan báo hiếu. Và cứ mỗi một mùa Vu Lan lại đến, hãy cảm nhận được niềm hạnh phúc rằng mình vẫn còn may mắn được cài cành hoa hồng đỏ thắm trang trọng trên ngực áo, trong khi ngoài kia, biết bao nhiêu người đang cài cành hoa hồng trắng vẫn đang nhìn chúng ta mà ngưỡng mộ. Vì vậy, ngay bây giờ, khi vẫn còn được thấy nụ cười nở trên môi mẹ thì hãy trân trọng từng giây từng phút, hãy giành nhiều thời gian hơn để quan tâm mẹ, yêu thương mẹ.
Vu Lan của những người con xa quê nhớ mẹ càng làm con người ta thêm chạnh lòng. Những ngày thu se lạnh, khi cơn mưa cứ lạnh lùng trút tưng đợt lạnh buốt ngoài cửa sổ. Nỗi lòng của những đứa con ở nơi phương xa hướng về mẹ lại càng thêm khắc khoải, nghẹn ngào. Dù cách xa mẹ nhưng trong lòng vẫn từng ngày từng ngày mong ngóng được trở lại quê nhà, được ăn một bữa cơm gia đình quen thuộc do mẹ nấu. Ngoài kia cho dù có bao nhiêu mưa gió bão bùng cũng không làm lòng con sợ hãi.
Rằm tháng 7 đến, khi những dòng kinh Vu Lan báo hiếu vang lên khắp mọi đền chùa có làm thức tỉnh được những trái tim đang vì bao nhiêu lo toan cá nhân bấy lâu nay mà đã quên đi mẹ? Ngoài kia, giữa bao nhiêu phồn hoa náo nhiệt của thế giới hiện đại, chúng ta hãy cứ thỏa sức thể hiện, thỏa sức sống hết nhiệt huyết của chính mình nhưng hãy nhớ một điều rằng bên cạnh chúng ta vẫn còn có mẹ, mẹ vẫn đang ở quê nhà chờ đợi, vẫn âm thầm dõi theo từng bước đi của chúng ta.
Có lẽ trong tất cả mọi tình cảm hỷ, nộ, ái, ố của cuộc đời này cũng không đánh bại được tình yêu thương và sự hy sinh mà người mẹ đã dành cho những đứa con của mình, dù đó là những đứa con hiếu thảo hay ngỗ ngược, tình yêu thương vẫn nguyên vẹn như vậy, mẹ vẫn luôn bao dung dù con đã gây ra biết bao lỗi lầm, biết bao lần làm cho mẹ khóc.
Một lời nhắn gửi chân thành cho mùa báo hiếu năm nay đó là bạn có thể chọn hoặc không chọn cho mình một bông hoa hồng cài lên ngực áo trong ngày lễ Vu Lan, nhưng hãy dành một khoảng lặng để sống chậm lại, dành một chút thời gian để cảm nhận hết ý nghĩa của khoảng thời gian thiêng liêng này, âu cũng là cách để bạn tri ân những đấng sinh thành và cũng là sự tri ân đối với cuộc sống hiện tại.
© Hoàng Hà – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Làm con nhưng bạn có hiểu nỗi niềm riêng của mẹ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình trở về
Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời