Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngôn tình giữa cuộc đời là sự hòa quyện giữa vị ngọt và nước mắt

2020-08-19 09:38

Tác giả: Esther Giọng đọc: Titi

blogradio.vn - Ngôn tình là có thật nhưng lại có ranh giới giữa trong phim và thực tế. Nếu trong phim cả thế giới chỉ chìm đắm trong mật ngọt, hoa hồng với những điệu ballad ngọt ngào thì ngôn tình thực tế là sự hòa quyện giữa vị ngọt của giai điệu ballad và màu của nước mắt.

Ngôn tình giữa cuộc đời là sự hòa quyện giữa vị ngọt và nước mắt (Esther)

Hoàng và Phương là bạn học cùng nhau suốt 9 năm trời. Hai người họ ghét nhau từ đó đến giờ mà không hiểu lý do vì sao. Họ đều là học sinh giỏi của lớp nhiều năm liền. Phương là lớp trưởng, cậu ấy không giống những người con gái khác. Với mái tóc đen được cắt gọn gàng giống với một đứa con trai. Còn Hoàng là lớp phó học tập. Cậu ấy luôn luôn chỉnh tề mỗi khi đi học.

Hàng ngày, họ không thèm nhìn mặt nhau. Gặp nhau ở đâu là cà khịa nhau ở đó. Có lần hai người họ cãi nhau ở lớp, Phương đạp lên chiếc cặp mà Hoàng mới mua khiến Hoàng tức điên lên. Thế là vẫn chiêu cũ, hai người họ đùa nhau chạy vòng quanh lớp. Ngày nào cũng như vậy.

Trong tình yêu, Hoàng vốn là kiểu người bị “dị ứng” với mấy kiểu truyện hay phim ngôn tình. Hoàng không tin trên đời này xảy ra mấy thứ tình cảm sến súa đó mặc dù năm nay Hoàng đã lên lớp 9. Nhưng rồi không biết may rủi thế nào mà đến một ngày Hoàng buộc phải thừa nhận cái tình cảm lãng mạn ấy.

Ngôn tình giữa cuộc đời là sự hòa quyện giữa vị ngọt và nước mắt

Hôm ấy là ngày mà tổ của Hoàng phải trực nhật lớp. Nhà Hoàng vốn rất xa trường nên hôm nay Hoàng đến lớp sớm hơn thường ngày. Vừa bước vào lớp hoàng ngạc nhiên vì đã thấy Phương ở ngay đó. Nếu như bình thường là họ lại cãi nhau ngay. Nhưng hôm nay thì khác. Cái đứa con gái mà hàng ngày mang dáng vẻ như một đứa con trai hôm nay lại cài lên cái mái tóc tém của nó chiếc cặp tóc con con. Chưa hết ngạc nhiên thì đột nhiên Phương cười mỉm với Hoàng một cái. Lúc này, điều hoàng không muốn tin nay cũng phải thừa nhận.

Sau khi nhìn nụ cười ấy, tự nhiên Hoàng có cảm giác mọi thứ xung quanh như ngừng chuyển động, chiếc cặp sách trên tay Hoàng cũng không nắm vững được nữa. Trong không gian mơ màng ấy chỉ có Hoàng và Phương hai người nhìn nhau mãi. Lúc này Hoàng cũng đã tin: “Ai nói ngôn tình không có thật trên đời?”. Và rồi Phương cất tiếng nói: “Chào Hoàng”, lúc này Hoàng mới bình tĩnh trở lại rồi cả hai bắt tay vào việc trực nhật lớp. Tuy vậy nhưng Hoàng vẫn chưa thực sự tin lắm.

Vào một buổi chiều tà, khi bóng chiều đang dần ngả xuống phía sau mặt Hồ Tây của những ngày Thu Hà Nội. Lúc này, Hoàng và đám bạn rủ nhau ra sân trường chơi. Vừa đặt chân đến cổng trường Hoàng thấy Phương đang ngồi trên chiếc ghế đá. Gió chiều nơi sân trường khẽ thổi làm cho lá vàng rơi đầy sân, rơi trong cái nhìn xao xuyến của Hoàng dành cho cô gái bên kia ghế đá. Và một lần nữa, Hoàng nhìn Phương với đôi mắt say sưa ngây ngấy mà không hiểu vì sao mình lại nhìn như vậy.

Ngôn tình là có thật nhưng lại có ranh giới giữa trong phim và thực tế. Nếu trong phim cả thế giới chỉ chìm đắm trong mật ngọt, hoa hồng với những điệu ballad ngọt ngào thì ngôn tình thực tế là sự hòa quyện giữa vị ngọt của giai điệu ballad và màu của nước mắt.

Phút chốc nụ cười ấy lại chớm nở với Hoàng khiến Hoàng không khỏi bối rối. Hoàng còn cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh, mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một mạnh mẽ. Trong giây phút ấy Hoàng nhận ra mình đã thích Phương thật rồi. Đây cũng là lúc Hoàng thực sự tin ngôn tình là có thật. Nó làm cho một đứa cứng nhắc như Hoàng trở nên yếu lòng thì không còn gì để chối cãi nữa.

Ngôn tình có thật đấy. Nhưng ai nói ngôn tình chỉ có màu hồng, ai nói ngôn tình là không có buồn đau. Ngôn tình là thế, khi yêu là cháy hết mình còn khi buồn là muốn thấu tận tâm can. Nó cho ta nếm thử vị ngọt của thế gian và cũng cho ta cảm nhận vị đắng của sự đau khổ.

Biết được tình cảm của mình dành cho Phương, Hoàng cũng tỏ tình với Phương hết lần này đến lần khác. Khi thì nhắn tin, khi thì viết thư tay. Nhưng đều bị Phương từ chối. Phút chốc Hoàng thấy mình như một đứa ngốc trong những bộ phim ngôn tình mà Hoàng xem qua. Hoàng cứ thắc mắc cái tình cảm này là gì mà Hoàng lại theo đuổi nó nhiều đến vậy? Đã có lúc Hoàng muốn dừng lại nhưng có cái gì đó khiến Hoàng muốn từ bỏ. Không thể ngừng bản thân lại được, cuối cùng Hoàng quyết định gửi nốt lá thư này cho Phương nếu không được thì xem như chỉ là mơ mộng hão huyền.

Và thế là bức thư được gửi đi ngay trong giờ học. Nhận được bức thư tình này, Phương mỉm cười quay xuống chỗ Hoàng và nói: “Tớ cũng thích cậu”. Và thế là hai người chính thức nói lời yêu. Tưởng chừng mọi thứ sẽ suôn sẻ như mong đợi, Hoàng và Phương sẽ bước vào những tháng ngày “dữ dội” như trong mơ. Nhưng khi hai người nói lời yêu thì cũng là lúc kỳ thi chuyển cấp sắp đến. Mọi người tất bật ôn thi. Hai người họ cũng không có cơ hội gặp nhau nhiều chỉ có nhìn trộm nhau khi học trên lớp.

Ngôn tình là có thật nhưng lại có ranh giới giữa trong phim và thực tế. Nếu trong phim cả thế giới chỉ chìm đắm trong mật ngọt, hoa hồng với những điệu ballad ngọt ngào thì ngôn tình thực tế là sự hòa quyện giữa vị ngọt của giai điệu ballad và màu của nước mắt.

Vì hoàn cảnh không cho phép nên họ thường xuyên hẹn nhau vào lúc gia đình không có ai ở nhà để gọi điện thoại nói chuyện với nhau vì sợ mọi người phát hiện. Tình cảm tương tư khó nói. Nhưng họ cũng phải tập trung vào việc học. Càng sát đến ngày thi, Hoàng và Phương càng ít nói chuyện. Phương từ chối gọi điện và nói chuyện cùng Hoàng. Những lúc như thế, Hoàng nghĩ Phương có còn tình cảm với mình hay không? Đã vậy mỗi khi từ chối Hoàng là Hoàng lại bắt gặp Phương cùng một bạn nam lớp kế bên đi vào hiệu sách. Nhìn thấy thế, bao nhiêu suy nghĩ đen tối cứ hiện lên trong đầu Hoàng. Nhưng Hoàng cũng gạt đi ngay vì mục tiêu quan trọng nhất của hai người bây giờ là tập trung cho kì thi trước mắt. Và tình cảm của Phương với Hoàng cứ tiếp diễn như thế cho đến hết kỳ thi.

Kỳ thi trôi qua trong sự vui mừng xen lẫn với nuối tiếc. Hai người họ đều là thủ khoa năm ấy. Trong lúc chia tay, hoa phượng rơi đỏ thắm sân trường nhuộm đỏ khóe mắt của những người học trò. Hoàng và Phương cũng vậy. Hôm ấy, họ hẹn nhau phía sau sân trường nơi có cây bàng sừng sững lắng nghe nắng mưa bao năm trời của bao thế hệ học sinh đi qua. Nơi chứng kiến những cuộc chia ly và niềm vui vỡ òa của năm tháng cấp 2 ngộ nghĩnh, hồn nhiên. Và cây bàng ấy chứng kiến từng tiếng yêu ngại ngùng của họ. Tuy mới chỉ là cấp 2 nhưng thời nào cũng có tình yêu. Tình cảm năm cấp 2 tuy không giống như cấp 3 nhưng nó đủ để khiến lòng ta lưu luyến.

Họ hẹn nhau phía sau sân trường như thế là vì nhà trường cấm học sinh của mình hẹn hò, yêu đương nên thứ tình cảm này cũng khó khăn lắm. Hẹn nhau nơi ấy nhưng họ chỉ kịp hỏi nhau thi tốt không? Thi như thế nào? Trong lúc Hoàng định nói lời tạm biệt và cũng là tiếng yêu cuối với Phương thì thằng Tú chạy đến gọi Phương và Hoàng đi chụp ảnh kỷ yếu. Thế là lời tạm biệt hôm đó vẫn chưa trao đi và còn nằm mãi trong lòng cậu học trò năm ấy.

Và cũng sau ngày hôm đó họ cũng chẳng còn liên lạc gì với nhau. Hoàng buồn bã và luôn tự hỏi: “Tại sao mình và Phương lại không được như trong những bộ phim ngôn tình lãng mạn ấy? Nam và nữ chính đều đến được với nhau còn mình và Phương thì không thể? Tình cảm vừa mới nói thì đã không còn ở bên nhau nữa?”. Hoàng chỉ trách bản thân không mạnh mẽ đến gần cô ấy. Giá như thời gian quay lại Hoàng sẽ nhanh hơn một bước nói với cô ấy lời yêu cuối cùng.

Ngôn tình là có thật nhưng lại có ranh giới giữa trong phim và thực tế. Nếu trong phim cả thế giới chỉ chìm đắm trong mật ngọt, hoa hồng với những điệu ballad ngọt ngào thì ngôn tình thực tế là sự hòa quyện giữa vị ngọt của giai điệu ballad và màu của nước mắt.

Ngôn tình là thế, là yêu buồn xen lẫn. Ngôn tình là có thật nhưng lại có ranh giới giữa trong phim và thực tế. Nếu trong phim cả thế giới chỉ chìm đắm trong mật ngọt, hoa hồng với những điệu ballad ngọt ngào thì ngôn tình thực tế là sự hòa quyện giữa vị ngọt của giai điệu ballad và màu của nước mắt.

Ai mà không trải qua cảm giác yêu một người? Mà Hoàng và Phương còn là một học sinh, tình cảm ngây ngô, trong sáng không pha tạp chất. Ai đủ mạnh mẽ, đủ can đảm mới có thể nếm được mùi vị của ballad và màu nước mắt. Còn Hoàng và Phương là những rung động bồi hồi xao xuyến của tình yêu chớm nở. Đó là thứ tình cảm khó tả vô cùng không biết bắt đầu từ đâu, từ bao giờ mà chỉ còn lại nhung nhớ. Vậy là mỗi người một nơi.

Thanh xuân nào cũng có một cuộc tình đáng nhớ

Thật ra, chúng ta đều có những lí lẽ riêng của bản thân mình. Thanh xuân dùng để yêu ai là quyền của mỗi người. Nhưng không nhất thiết là phải yêu một người nào đó, để lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi trẻ, rằng chúng ta đã từng có một cuộc tình thanh xuân tươi đẹp đến nhường nào.

Tình yêu của thời niên thiếu dẫu biết rằng nó là thời điểm đẹp nhất của một con người. Ở giai đoạn đó, chúng ta đều có khao khát muốn yêu và được yêu mãnh liệt hơn bao giờ hết, những giây phút rung động đầu đời đối với mỗi người luôn là những điều quý giá.

Nhưng chúng ta đều biết rằng, tình yêu lúc thanh xuân chẳng bao giờ có được cái kết viên mãn như chúng ta thường xem trong phim ngôn tình được. Chúng ta đang sống trong một cuộc sống thật, bạn không phải là nữ chính trong câu chuyện mà mình từng xem. Nhưng bạn lại là người nắm giữ chìa khóa quyết định tương lại của chính mình.

Ngôn tình là có thật nhưng lại có ranh giới giữa trong phim và thực tế. Nếu trong phim cả thế giới chỉ chìm đắm trong mật ngọt, hoa hồng với những điệu ballad ngọt ngào thì ngôn tình thực tế là sự hòa quyện giữa vị ngọt của giai điệu ballad và màu của nước mắt.

Thay vì sống hết mình cho thanh xuân và chờ đợi một ai đó đến nắm lấy tay bạn và biến giấc mơ của bạn thành hiện thực, mang đến hạnh phúc mà bấy lâu bạn hằng ao ước. Thì sao bạn không dùng thanh xuân mình đang có, sức khỏe và ý chí của tuổi trẻ để học cách yêu thương và trân trọng bản thân mình nhiều hơn.

Nhiều người nghĩ rằng, điều này nghe có vẻ rất lý thuyết và mang tính áp đặt. Nhưng hãy nhìn vào thực tế, bạn sẽ thấy rằng, tuổi trẻ cứ mãi chạy theo một lý tưởng, một đam mê mơ hồ không rõ ràng thì càng trưởng thành, bạn sẽ nhận ra chúng ta đã không đầu tư cho thanh xuân của mình một cách đúng đắn là một việc làm thiếu sót đến nhường nào.

Một thanh xuân được đầu tư đúng đắn, không có nghĩa là bạn phải vùi đầu vào học hành ngày đêm, mỗi khi kết thúc một buổi học này là bắt đầu cho một buổi học khác. Cũng như không quá quan tâm đến việc vui chơi, không tụ tập bạn bè hay tham gia các hoạt động mang tính ngẫu hứng của tuổi trẻ chẳng hạn.

Thật ra, dùng thanh xuân để yêu thương bản thân, chỉ đơn giản là làm những điều thật sự mang lại lợi ích cho mình, để có thể học hỏi và phát triển hơn về sau mà thôi. Việc đầu tiên, đó chính là hãy dành thời gian để có thể nhìn nhận và hiểu rõ hơn về bản thân mình. Khi bước vào giai đoạn đẹp đẽ nhất của thanh xuân, chúng ta cứ mãi chăm chăm nghĩ về những điều xa với thực tế, mà quên mất dành suy nghĩ đó để cảm nhận cái tôi bên trong mong muốn điều gì ở tương lai của bạn.

Ngôn tình là có thật nhưng lại có ranh giới giữa trong phim và thực tế. Nếu trong phim cả thế giới chỉ chìm đắm trong mật ngọt, hoa hồng với những điệu ballad ngọt ngào thì ngôn tình thực tế là sự hòa quyện giữa vị ngọt của giai điệu ballad và màu của nước mắt.

Chẳng phải khi còn trẻ chúng ta thường hay xin lưu bút của nhau, để lưu giữ làm kỷ niệm và cũng để hiểu thêm về những người xung quanh mình nhiều hơn hay sao? Bạn thấy đấy, chúng ta đều tin tưởng vào những điều mà mình nghĩ ở thời điểm đó sẽ thành hiện thực. Vì đó là khoảnh khắc chúng ta sống với đầy đam mê và hoãi bão, con người luôn cảm nhận được những điều chân thật nhất của mình mà không hề bị các yếu tố xã hội tác động quá nhiều. Nếu biết định hướng và đầu tư học hỏi, rèn luyện tích cực thì chắc chắn những gì mà chúng ta đã nghĩ bây giờ, biết đâu ở một tương lai không xa nó sẽ trở thành hiện thực thì sao?

Thanh xuân chỉ cho bạn quyền được tận hưởng, khi bạn đã bỏ công làm một việc gì đó xứng đáng thật sự mà thôi. Còn bạn chỉ tận hưởng trên ý nghĩa bề mặt đó thì những gì mà thanh xuân của bạn lưu lại, chỉ là những điều không thật sự có giá trị.

Thay vì, mang suy nghĩ tận hưởng thanh xuân, sao bạn không nghĩ là mình nên chiêm nghiệm giá trị của thanh xuân nhỉ? Hãy vác ba lô lên và đi đến những vùng đất mới để mở mang kiến thức và học cách sống tự lập hơn. Chắc chắn, những điều mà bạn học được trong những lần trải nghiệm tuyệt vời đó là vô số đều bổ ích mà không phải ai cũng học được. Qua mỗi lần tiếp xúc và thử thách chính mình, bạn sẽ nhận ra giá trị của cuộc sống đôi khi chỉ đơn giản là hai từ “Cảm nhận” mà thôi.

Ngôn tình là có thật nhưng lại có ranh giới giữa trong phim và thực tế. Nếu trong phim cả thế giới chỉ chìm đắm trong mật ngọt, hoa hồng với những điệu ballad ngọt ngào thì ngôn tình thực tế là sự hòa quyện giữa vị ngọt của giai điệu ballad và màu của nước mắt.

Dành tuổi trẻ thanh xuân của mình, vào đống sách vở đôi khi cũng là một điều không tồi như bạn nghĩ. Ngày nay, chúng ta quá thờ ơ với sách vở, thậm chí nhiều người vẫn nghĩ cuộc sống bên ngoài mới là thứ mà bạn nên biết và hiểu, chứ không phải những kiến thức sách vở nhàm chán như thế này.

Nhưng thực tế, đọc sách sẽ giúp bạn mở mang kiến thức và vốn hiểu biết rất nhiều. Thay vì, tìm kiếm những điều bạn muốn qua mạng, thì kết quả thu lại chỉ là bạn chỉ biết những điều muốn biết, hoàn toàn không biết thêm nhiều kiến thức hơn so với khi bạn đọc sách. Vì vậy, hãy dành thời gian đọc ít sách để làm nền tảng vững chắc khi bạn bước vào cuộc sống sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Và đó, cũng là cách giúp bạn nhận ra giá trị bản thân từ đó biết cách trân trọng mình nhiều hơn.

Thanh xuân là điều mà mỗi chúng ta luôn muốn níu kéo và lưu giữ. Nhưng một thanh xuân chỉ để muộn phiền và âu lo liệu có đem lại hạnh phúc hơn cho bạn hay không? Nếu như, bạn muốn tương lai sau này có thể đẹp đẽ như những gì mình từng nghĩ, thì hãy tận dụng thanh xuân của mình đang có làm thật nhiều điều bổ ích cho bản thân và gia đình, hãy yêu thương mình nhiều hơn nữa. Đó mới là cách bạn làm thanh xuân của chính mình thật sự có giá trị.

Ngôn tình là có thật nhưng lại có ranh giới giữa trong phim và thực tế. Nếu trong phim cả thế giới chỉ chìm đắm trong mật ngọt, hoa hồng với những điệu ballad ngọt ngào thì ngôn tình thực tế là sự hòa quyện giữa vị ngọt của giai điệu ballad và màu của nước mắt.

Giọng đọc: Ti Ti

Minh họa: Hương Giang

Sản xuất: Thanh Lam

Mời xem thêm chương trình:

Có chắc cứ yêu là sẽ có nhau

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top