Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày xưa ấy nay đâu

2020-05-29 01:30

Tác giả: Khánh An ( Hồng Minh)


blogradio.vn - Niềm vui ngày xưa đó mới giản dị và đơn giản làm sao. Giữa ê hề hàng quán, ngập tràn thú vui ngày nay, có khi không sao tìm được nụ cười như ngày ấy nữa. Chuyện cũ, xa rồi, ngày xưa ơi!

***

Ngày xưa ấy, không có rạp chiếu phim, không có các trung tâm mua sắm, cũng chẳng có siêu thị hay cửa hàng tiện lợi. Chúng tôi chỉ có chong chóng, có diều, có cỏ cây hoa lá chung quanh. Còn có cả những chiếc võng đu đưa, bao căn nhà chòi lúp xúp, cả các con bù nhìn rơm phơ phất trên đồng. Không có nhiều sự lựa chọn nên chúng tôi sử dụng tất cả những gì có sẵn để làm đồ chơi cho mình, vậy mà vui, vậy mà đáng nhớ. Những trận cười cứ rôm rả vang lên trong mỗi góc vườn, khoảng sân mà lũ chúng tôi bày trò. 

Cô bạn nhỏ mặt mày lem luốc, da sạm, tóc vàng cháy vì nắng ruộng đồng khi đội vòng hoa cô dâu lên đầu vẫn toát lên vẻ đẹp trẻ thơ rạng ngời. Khi đôi chú rể cô dâu bước vào cổng nhà chòi thì những chiếc bong bóng xà phòng có lẫn chút nhựa hoa lấp lánh đủ sắc màu tung tóe bay lên. Khách mời toàn là quần ống thấp ống cao, áo sờn áo cộc, cỗ bàn không có, nhạc đàn cũng không… Trò chơi đám cưới tuổi thơ chỉ đơn sơ là thế mà chẳng thiếu bao giờ những tiếng cười trong vắt, vui tươi tinh khôi của đám trẻ thơ dân dã.

Ngày xưa ấy nay đâu

Ngày xưa ấy, phần nhiều mỗi nhà làm gì có phòng riêng với đầy đủ tiện nghi cho mỗi người. Cả nhà có khi chỉ có chung một cái ti vi, một cái quạt máy hay cái đèn nê ông  chiếu sáng. Quây quần cơm nước xong, trưa nào cả nhà cũng cùng nhau ra sau hè trải chiếu hay mắc võng nằm cho mát. Còn tối tối, nhất là trong những ngày nóng nực, cả nhà đem nước nôi, bánh trái ra sân nhà ngồi chuyện trò, hóng gió. Bao buồn vui trong những câu chuyện được kể nhau nghe, mọi người thêm yêu thương và gắn bó với nhau nhiều hơn. Chẳng bao giờ có cảnh mỗi người một cõi riêng và một thế giới riêng. Tiếng cười đùa, lời châm chọc hay cả những tiếng la mắng, tất cả đều là những kí ức thật đẹp trong lòng chúng tôi ở cái ngày xa xưa ấy.

Ngày xưa ấy, không có nhiều điện thoại di động trong cuộc sống. Với học sinh, kể cả “cục gạch” hay “ đồ đập đá” cũng là những thứ rất xa xỉ và, chỉ biết ngồi mơ mà thôi. Và chúng tôi không chơi game hay nghe nhạc, chúng tôi chỉ ngồi chuyện trò cùng nhau, đạp xe đi ăn kem, ăn chè với nhau. Chúng tôi đã có hàng giờ bên nhau thật vui, tâm sự cùng nhau bao điều, cười nói thoải mái mà không hề có một khoảng cách hay sự hơn thua nào cả. Sau giờ học, bạn bè chỉ muốn ngồi với nhau mãi như thế, nhìn thẳng vào nhau mà vui đùa, chẳng phải chỗ chốc lại bấm bấm xem lượt like hay xem tin mới trên nền Smart phone. Cũng không phải vừa nói chuyện vừa cắm mặt vào màn hình và mỗi người một góc để “cày” cho xong ván.

Ngày xưa ấy nay đâu

Ngày xưa ấy, máy tính cũng chưa xuất hiện nhiều, đừng nói là laptop. Muốn tra cứu hay tìm tài liệu để học, chúng tôi đi thư viện, đi mua sách. Tôi và bạn bè hí hoáy ghi ghi chép chép những vần thơ, câu văn hay các công thức toán – lý vào những cuốn sổ tay, có khi chỉ đơn giản là những cuốn tập trắng. Vậy mà nhớ, vậy mà thuộc, vậy mà nâng niu và cố gắng học hành hết sức. Và khi nào muốn viết lách, sáng tác này sáng tạo kia, lại cứ hì hục bôi bôi xóa xóa trên nền giấy trắng. Bản thảo lấm lem màu mực ngày đó cứ giữ mãi không quên trong ngăn kí ức nhỏ của ta. Và khó quên nhất của chúng tôi ngày xưa ấy là những trang lưu bút vương vấn màu thẫm cánh phượng ép khô hay lá thuộc bài xanh thắm. Bao yêu thương, bao nhớ nhung, bao hẹn ước đã tỏ bày hết trong những dòng lưu bút chép tay đó. Chúng tôi không có hình kỉ yếu lung linh, k có các video chia tay , nhưng chúng tôi giữ trong tim bao kỉ niệm với những cuốn lưu bút ngày xanh. Những cảm xúc ấy không hình ảnh gì có thể thay thế được hết, ngày xưa ơi!

Ngày xưa ấy, phim ảnh hay ca nhạc cũng không có nhiều để mà chọn lựa. Tới lui chỉ có vài bộ phim truyền hình chiếu theo vài khung giờ nhất định ở một số ít kênh trên ti vi. Âm nhạc thì còn ít hơn thế, lâu thật là lâu mới có một chương trình trực tiếp hay suất lưu diễn tỉnh của các đoàn ca nhạc ở Sài Gòn. Chúng tôi háo hức chia sẻ với nhau từng tấm hình của các diễn viên, ca sĩ mình yêu thích. Có khi còn hùn tiền lại mua một tờ báo hay tạp chí điện ảnh chỉ để xem và cắt hình người mà mình hâm mộ mà  thôi. Nhà ai mà có đầu video là phải giàu lắm, sang lắm rồi, và mướn được một cuồn phim hay một cuồn bang ca nhạc về xem là ước mơ lớn mỗi cuối tuần của tôi và chúng bạn ngày xưa ấy. Vậy đó, chứ chúng tôi thuộc hết lời những bài hát, nhớ mặt hết mọi diễn viên mình xem qua. Mỗi khi đến lớp hay đi chơi, những câu thoại, các tình tiết phim lại được đem ra bàn luận, rồi tranh cãi, rồi có khi lại tưởng tượng và tô vẽ thêm những tình tiết mình mong muốn. Bạn bè, có lúc lại chia phe ra để ủng hộ cho các nhân vật đối lập nhau trong phim, giận hờn cũng từ đó mà ra. Nhớ lắm một thời ngày xưa.

Ngày xưa ấy, làm gì có email, chat hay video call. Bạn bè ở xa, muốn liên lạc với nhau chỉ có một con đường duy nhất là viết thư. Có khi còn gửi kèm vào đó những tấm hình hay tấm thiệp nhỏ làm quà. Tuy không được tương tác và phản hồi trực tiếp như ngày nay, nhưng qua những cánh thư mỏng manh đi – về ấy lại mang nặng những tình cảm và nỗi lòng mong nhớ. Tôi đã từng cẩn thận gò từng nét chữ sao cho đẹp, suy nghĩ câu viết sao cho hay, kể cho bạn nghe những câu chuyện thật thú vị và hấp dẫn. Tưởng như muốn lôi hết cuộc sống thường nhật của mình lên trang viết để bạn phương xa thấy được, cảm được. Đến khi đi gửi, lại chọn bao thư sao cho đẹp, lựa con tem sao cho xinh, dán sao cho kĩ lưỡng để thư không bị rơi hay lạc mất. Từ giây phút bỏ thư vào hộp thư ở bưu điện là lại chờ đợi, rồi đoán xem khi nào thư đến, bạn ấy đọc thư sẽ thấy thế nào, bạn sẽ hồi âm mình ra sao. Cứ bâng khuâng như thế cho đến ngày thư của bạn gửi đến. Tình thương mến thương lắm thay, ngày xa xưa ấy ơi.

Ngày xưa ấy nay đâu

Ngày xưa ấy, làm gì có nước hoa, mỹ phẩm hay quần áo đắt tiền… Mỗi dịp sinh nhật hay ngày lễ, chúng tôi chỉ có thể tìm tặng nhau những tấm thiệp nho nhỏ, những món quà xinh xinh. Có khi chỉ là một cuốn sổ tay, một cây bút, một bịch bánh… Có khi sang hơn là một món đồ chơi thủy tinh hay một con búp bê nhựa. Chỉ  vậy thôi mà vui mừng, là sướng rơn cả người. Sinh nhật hồi đó cũng không phải được tổ chức để ăn chơi, nhậu nhẹt hay lấy bánh kem trét đầy lên người nhau như hồi này. Khi đó, bánh kem là thứ rất ngon và xa xỉ, cả năm mới được ăn một lần nên chúng tôi ăn sạch, ăn ngon lành, vét hết từng miếng kem rồi thèm thuồng, tiếc rẻ. Ai cũng mong ngóng lần sinh nhật sau để được ăn miếng bánh ngọt ngào ấy nữa.

Ngày xưa ấy, mỗi ngày đi học thật sự là một ngày vui ! Tôi và bạn bè, ai cũng thích đi đến trường, vì có bạn, có thầy, có bao niềm vui trong mỗi giờ nghỉ. Chúng tôi không học thêm , học bớt gì nhiều, cũng không có quá nhiều bài tập ở các chương trình học khác nhau để phải làm. Đa phần ai cũng chỉ đi học ở trường, sau giờ lên lớp là ở nhà tự học, tự làm bài và thoải mái tìm hiểu những gì mình muốn. Đại học lúc ấy không phải là một áp lực phải đạt được, mà nó là một thứ gì cao vời lắm, chỉ dành cho những ai học thật siêu.  Với những đứa học hành hơi bình thường ( hay có thể gọi là dở dở xíu ) thì không bao giờ mơ mộng tới đại học, chỉ mong đậu tốt nghiệp rồi đi học nghề hay học trung cấp. Chúng tôi đã rất thoải mái và luôn biết lượng sức mình, nhờ vậy tuổi học trò trôi qua thật nhẹ nhàng và êm ái.

Ngày xưa ấy, có những tối thứ bảy nằm chờ nghe ca nhạc theo yêu cầu để rồi mừng húm khi được một đứa bạn gửi thư yêu cầu tặng bài hát. Lúc ấy cứ gọi là sướng rơn và hạnh phúc lâng lâng đến tận ngày hôm sau. Trong tuần, yêu nhất tối thứ bảy vì không phải học bài, sáng chủ nhật lại được chơi, được đọc truyện tha hồ. Những cuốn truyện tranh đen trắng cũ kĩ mà có sức hút không cưỡng được. Cả buổi sáng chủ nhật, vắt vẻo trên cái võng ngoài hè, cầm theo dăm ba cuốn Đô – rê –mon, vậy là tuyệt vời và thật thích thú. Niềm vui ngày đó mới giản dị và đơn giản làm sao. Giữa ê hề hàng quán, ngập tràn thú vui ngày nay, có khi không sao tìm được nụ cười như ngày ấy nữa. Chuyện cũ, xa rồi, ngày xưa ơi!

© Khánh An – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cuộc đời có nhiều sân ga và sân ga có anh không còn là đích đến

Khánh An ( Hồng Minh)

Dù có đi cả đời khói bụi, tôi vẫn tin hạnh phúc ở cuối con đường.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top