Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

2020-05-24 01:27

Tác giả: Ngân


blogradio.vn - Tôi gọi Sài Gòn là mảnh đất không ai nỡ rời đi, vì người trẻ cần liều mạng xông pha để thực hiện hóa những giấc mơ mà chỉ có Sài Gòn mới khiến nó trở thành hiện thực.

***

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi. Ở tuổi mười tám, tôi từ một con bé non nớt nơi thị trấn nhỏ chập chững đón chuyến xe chiều, không nói không rằng xông pha vào thành phố lớn. So với dáng vẻ bình dị đời thường của mái hiên nhà mà tôi vẫn thường ngồi đung đưa chân ăn nửa quả dưa hấu, Sài Gòn hiện hữu trước mắt tôi là dáng vẻ của một thế giới khác, đông đúc, náo nhiệt và rộng lớn, phồn hoa.

 

Ngồi trên con xe cũ, chị họ chở tôi băng qua những ánh đèn xanh đỏ để trở về. Tôi bấu chặt dây đeo của chiếc balô trên lưng, thỉnh thoảng nhoài người về phía trước vì chị phanh gấp, cũng một phần là vì tôi cứ mải mê ngắm nhìn Sài Gòn, mải mê ngắm nhìn dòng xe cộ nối tiếp nhau.

Chị chở tôi lướt ngang tòa Landmark81, băng qua cầu Sài Gòn và quanh co giữa những vòng xoay, khi tôi ngẩng đầu nhìn thấy những chiếc máy bay đang từng chút chạm đến bầu trời, bất chợt nhớ đến một ngày nào đó giữa tháng Năm của mình, tôi đã từng mơ về Sài Gòn, giấc mơ cũng đẹp đẽ như thế.

Có một Sài Gòn không ai lỡ rời đi

Chính ở khoảnh khắc đó, cô bé mười tám như tôi đã đinh ninh rằng dáng vẻ hoa lệ của Sài Gòn là thứ lôi kéo bước chân người, cũng là thứ níu giữ họ ở lại. Thế nhưng sau này, khi tôi không còn ngồi sau lưng xe của chị họ nữa, khi tôi tự mình vật lộn với dòng người, tự mình băng qua mưa nắng của thành phố, vô số lần trở về nhà khi phần lớn cửa sổ các tòa chung cư cao tầng đều lặng im, ngập chìm trong bóng tối. Tôi chợt hiểu ra lí do vì sao mọi người chọn ở lại thành phố này mà không phải là một nơi nào khác.

Sài Gòn tàn khốc thật đấy, nhưng lại không ai lỡ ghét bỏ, nó thúc giục chúng ta phải chạy để không bị bỏ lại, nhưng lại ôm lấy tất cả những kẻ thất bại và cô đơn, cho chúng ta nhìn ngắm toàn bộ những dáng vẻ của cuộc sống, vỗ về chúng ta tiếp tục mạnh mẽ kiên cường. Những chiếc siêu xe bóng loáng nối tiếp trên đường, máy bay vẫn đều đặn cất cánh.

Năm giờ sáng đã có người vội vã đi làm. 12 giờ đêm cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn. Còn có, những người lao công cần mẫn, bà lão ngoài sáu mươi vẫn đều đặn đẩy con xe bán bánh nướng thơm lừng. Cô bé sinh viên phát hết tờ rơi, ăn vội ổ bánh mì rồi bắt chuyến xe số 3 để kịp giờ điểm danh nơi giảng đường đại học. Sài Gòn, thì ra có một thành phố như thế, nơi nuôi nấng những giấc mơ lớn lao, nơi những người phi thường đâu đâu cũng xuất hiện.

Có một Sài Gòn không ai lỡ rời đi

Tôi gọi Sài Gòn là mảnh đất không ai nỡ rời đi, vì người trẻ cần liều mạng xông pha để thực hiện hóa những giấc mơ mà chỉ có Sài Gòn mới khiến nó trở thành hiện thực. Tôi gọi Sài Gòn là mảnh đất không ai nỡ rời đi, vì với người trưởng thành, Sài Gòn có một cách gọi khác mang tên “hoài niệm”, nơi họ từng thất bại rồi đứng lên, nơi họ từng cô đơn lắng tai nghe tiếng nổ lụp bụp của pháo hoa giao thừa, sau đó cúi đầu húp xùm xụp mì gói.

Đằng sau những ô cửa sổ, là bấy nhiêu cuộc đời. Đằng sau những gương mặt người, là biết bao những nỗ lực, cố gắng. Đằng sau dáng vẻ của một Sài Gòn mà ai cũng muốn một lần đặt chân đến, lại là một Sài Gòn không ai nỡ rời đi.

 © Ngân – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mối tình đầu của tôi

Ngân

Bởi vì sinh mệnh không có khuôn phép, nên chúng ta mới có thể đặt cho nó một ý nghĩa.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top