Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
2020-05-24 01:27
Tác giả:
Ngân
blogradio.vn - Tôi gọi Sài Gòn là mảnh đất không ai nỡ rời đi, vì người trẻ cần liều mạng xông pha để thực hiện hóa những giấc mơ mà chỉ có Sài Gòn mới khiến nó trở thành hiện thực.
***
Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi. Ở tuổi mười tám, tôi từ một con bé non nớt nơi thị trấn nhỏ chập chững đón chuyến xe chiều, không nói không rằng xông pha vào thành phố lớn. So với dáng vẻ bình dị đời thường của mái hiên nhà mà tôi vẫn thường ngồi đung đưa chân ăn nửa quả dưa hấu, Sài Gòn hiện hữu trước mắt tôi là dáng vẻ của một thế giới khác, đông đúc, náo nhiệt và rộng lớn, phồn hoa.
Ngồi trên con xe cũ, chị họ chở tôi băng qua những ánh đèn xanh đỏ để trở về. Tôi bấu chặt dây đeo của chiếc balô trên lưng, thỉnh thoảng nhoài người về phía trước vì chị phanh gấp, cũng một phần là vì tôi cứ mải mê ngắm nhìn Sài Gòn, mải mê ngắm nhìn dòng xe cộ nối tiếp nhau.
Chị chở tôi lướt ngang tòa Landmark81, băng qua cầu Sài Gòn và quanh co giữa những vòng xoay, khi tôi ngẩng đầu nhìn thấy những chiếc máy bay đang từng chút chạm đến bầu trời, bất chợt nhớ đến một ngày nào đó giữa tháng Năm của mình, tôi đã từng mơ về Sài Gòn, giấc mơ cũng đẹp đẽ như thế.
Chính ở khoảnh khắc đó, cô bé mười tám như tôi đã đinh ninh rằng dáng vẻ hoa lệ của Sài Gòn là thứ lôi kéo bước chân người, cũng là thứ níu giữ họ ở lại. Thế nhưng sau này, khi tôi không còn ngồi sau lưng xe của chị họ nữa, khi tôi tự mình vật lộn với dòng người, tự mình băng qua mưa nắng của thành phố, vô số lần trở về nhà khi phần lớn cửa sổ các tòa chung cư cao tầng đều lặng im, ngập chìm trong bóng tối. Tôi chợt hiểu ra lí do vì sao mọi người chọn ở lại thành phố này mà không phải là một nơi nào khác.
Sài Gòn tàn khốc thật đấy, nhưng lại không ai lỡ ghét bỏ, nó thúc giục chúng ta phải chạy để không bị bỏ lại, nhưng lại ôm lấy tất cả những kẻ thất bại và cô đơn, cho chúng ta nhìn ngắm toàn bộ những dáng vẻ của cuộc sống, vỗ về chúng ta tiếp tục mạnh mẽ kiên cường. Những chiếc siêu xe bóng loáng nối tiếp trên đường, máy bay vẫn đều đặn cất cánh.
Năm giờ sáng đã có người vội vã đi làm. 12 giờ đêm cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn. Còn có, những người lao công cần mẫn, bà lão ngoài sáu mươi vẫn đều đặn đẩy con xe bán bánh nướng thơm lừng. Cô bé sinh viên phát hết tờ rơi, ăn vội ổ bánh mì rồi bắt chuyến xe số 3 để kịp giờ điểm danh nơi giảng đường đại học. Sài Gòn, thì ra có một thành phố như thế, nơi nuôi nấng những giấc mơ lớn lao, nơi những người phi thường đâu đâu cũng xuất hiện.
Tôi gọi Sài Gòn là mảnh đất không ai nỡ rời đi, vì người trẻ cần liều mạng xông pha để thực hiện hóa những giấc mơ mà chỉ có Sài Gòn mới khiến nó trở thành hiện thực. Tôi gọi Sài Gòn là mảnh đất không ai nỡ rời đi, vì với người trưởng thành, Sài Gòn có một cách gọi khác mang tên “hoài niệm”, nơi họ từng thất bại rồi đứng lên, nơi họ từng cô đơn lắng tai nghe tiếng nổ lụp bụp của pháo hoa giao thừa, sau đó cúi đầu húp xùm xụp mì gói.
Đằng sau những ô cửa sổ, là bấy nhiêu cuộc đời. Đằng sau những gương mặt người, là biết bao những nỗ lực, cố gắng. Đằng sau dáng vẻ của một Sài Gòn mà ai cũng muốn một lần đặt chân đến, lại là một Sài Gòn không ai nỡ rời đi.
© Ngân – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mối tình đầu của tôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê
Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết
Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân
Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)
Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.