Tựa như xương rồng mạnh mẽ trước bão táp sa mạc
2020-05-21 01:25
Tác giả: Bông Bông
blogradio.vn - Cô thích mưa lắm. Nói chính xác hơn là cô thích ngắm mưa. Cứ có cảm giác là nỗi buồn lo đều sẽ được cơn mưa ấy cuốn đi vậy. Nhiều lúc cô ước mình được là nhành hoa kia, được cơn mưa ấy vỗ về, nó sẽ tươi lên sau khi đón nhận những hạt mưa trong lành ấy.
***
Cô là một cô gái cực kì hướng nội. Từ nhỏ suốt ngày cô chỉ thích ở lỳ trong nhà và nói chuyện với cây cỏ. Cả thế giới của cô ấy là gia đình thân yêu và góc vườn nhỏ xinh có bất cứ loại hoa nào mà cô ấy đem về dọc đường, sáng nào cô gái cũng dậy sớm “tắm” cho chúng nó. Chỗ ngồi ưa thích trên lớp của cô là dãy bàn gần cuối, sát bên cạnh cửa sổ, cô cứ ngồi lặng lẽ quan sát các bạn xung quanh, đôi lúc mỉm cười nhìn xuống phía dưới sân trường có các bạn đang chơi đá cầu một cách yên bình. Cô hài lòng và hạnh phúc khi được sống như vậy. Mặc dù nhiều lúc giáo viên có rầy cô là trầm lặng, ít nói, cần sôi nổi phát biểu hơn hay những cái nhìn từ hàng xóm, bạn bè như là cô gái này bị tự kỉ vậy, nhưng cô gái vẫn có cảm giác rất an toàn và được yêu thương bởi cô luôn được sống trong sự vỗ về và vòng tay thương yêu của gia đình. Họ luôn để cô ngồi hàng giờ ngoài khu vườn mà không hề có sự trách mắng nào.
Khi cô vào thành phố một mình để học đại học, sau đó đi làm, có vẻ như nhịp sống náo nhiệt tại nơi đây vô hình đã làm cô tự khoác lên cho mình một gương mặt khác, một gương mặt hay cười, hay nói, tham gia tích cực các hoạt động. Cô làm trong lĩnh vực dịch vụ nên sợ rằng nếu không sống với gương mặt đó thì cuộc sống sẽ bỏ cô lại phía sau, cô sẽ càng ngày càng chìm nghỉm trong thành phố náo nhiệt này. Mỗi buổi chiều đi làm về, cô cảm thấy con đường dẫn về phòng trọ sao mà cô đơn, người nào cũng hối hả lạ thường. Cô gái cảm thấy kiệt sức sau ngày làm việc bằng trí óc và khuôn miệng hoạt động liên tục. Cô cần được nạp năng lượng trong căn phòng tĩnh lặng và đầy ắp tiếng nhạc Acoustic. Nhưng nhiều lúc cô chỉ muốn bật khóc giữa căn phòng trọ ấy, cô nhớ nhà, nhớ ba, nhớ má, nhớ cô em gái bé bỏng của mình, nỗi nhớ ấy lan tỏa khắp xương tủy. Cô đã sống tại thành phố tổng cộng là bảy năm rồi nhưng mỗi lần đi trên chuyến xe từ nhà vào thành phố, nước mắt cô cứ tuôn rơi. Cô sống cô đơn như thế, nhưng cô không muốn ai biết rằng mình cô đơn. Cô thèm được trở về tuổi thơ, lúc còn trong vòng tay chăm sóc của ba mẹ, lúc còn vô tư vô lo nghĩ. Cô đang mệt mỏi và chìm đắm vào bộn bề cuộc sống, nhiều lúc cô phải tự nhắc mình cô đã 25 tuổi rồi, ở cái tuổi mà bạn bè hầu hết đều đã có gia đình riêng, nhưng không hiểu sao trái tim cô chỉ muốn được bé lại, con tim muốn nhuộm lại dòng máu nhiệt huyết và vô tư của thời bé con.
Cô thích mưa lắm. Nói chính xác hơn là cô thích ngắm mưa. Cứ có cảm giác là nỗi buồn lo đều sẽ được cơn mưa ấy cuốn đi vậy. Nhiều lúc cô ước mình được là nhành hoa kia, được cơn mưa ấy vỗ về, nó sẽ tươi lên sau khi đón nhận những hạt mưa trong lành ấy. Thực ra cô là một người sống lạc quan, nhiều lúc cô thấy mình thật may mắn, cô luôn biết ơn những người đã cùng cô đi trên hành trình dần trở thành người lớn của cô. Nhiều người bước đến bên cô và dạy cho cô biết nhiều điều. Cô ước mình sau khi đi làm dành dụm được một số vốn đáng kể sẽ mở một tiệm hoa ngoài ngoại ô thành phố, sáng sớm thức dậy sẽ tưới tắm cho chúng, thật hạnh phúc khi thấy chúng lớn lên từng ngày như những đứa con tinh thần của mình vậy. Cô gái mong xây dựng được một không gian trong lành trong thành phố này để ba má có thể tận hưởng và có những niềm vui tuổi già mỗi khi đến thăm cô tại đây chứ không phải là căn phòng trọ chật hẹp, thiếu không gian trong lành như ở quê. Ba má đã khổ cả một đời vì cô gái rồi, cô hi vọng ba má sẽ được vui vẻ, an hưởng tuổi già. Sau đó cô sẽ lấy một người chồng thật dịu dàng, hàng ngày cùng cô chăm sóc tiệm hoa nhỏ xinh đó.
Cô ở tuổi 25 nhưng vẫn mông lung về sự nghiệp và tình cảm của chính mình. Cô xác định được ước mơ của mình nhưng cô vẫn không biết làm gì để vươn đến ước mơ ấy. Nhiều lúc cô cảm thấy nó thật là xa vời. Trong lòng cô gái lúc nào cũng có nhiều mớ cảm xúc hỗn độn như thế. Vui có, nhưng chẳng mấy chốc lại buồn, rồi lại hừng hực cảm giác hạnh phúc khi nghĩ về ước mơ của mình. Cô gái ấy trông vẻ bề ngoài mạnh mẽ thế thôi, lúc nào cũng cười nhưng sâu bên trong là một thế giới nội tâm hỗn loạn, dễ bị tổn thương. Nhưng cuộc sống mà, nó cũng giống như thuyết tương đối vậy, có lẽ sẽ hơi khó khăn đối với một cô gái hướng nội tự lập một mình ở thành phố, nhưng biết đâu đó cô gái ấy sẽ trở thành một cây xương rồng mạnh mẽ trước bão táp của sa mạc này. Cô chỉ cần nguồn động viên lớn nhất là gia đình luôn bên cô, mỗi khi cô mệt mỏi sẽ có nơi để gọi về. Đó sẽ là cơn mưa rào ập xuống nơi sa mạc khô cằn và cô gái sẽ được vùng vẫy trong cơn mưa ấy.
“Alo…Má hín?...con về nhà vài ngày má nuôi con nha…”
© Bông Bông - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đừng như bồ công anh trong gió, hãy là xương rồng mạnh mẽ trước bão giông l Radio Tâm Sự
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu