Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa nuôi mầm những ước mơ chắp cánh bay xa

2022-10-10 01:30

Tác giả: Shara Nguyên


blogradio.vn - Có những hôm đang học bài tự nhiên nghĩ tới chuyện ngành nghề, tới việc mình trượt đại học… mình khóc mà không nén nổi. Mình khóc vì bất lực, kiểu như bao nhiêu lâu mà vẫn chưa tìm ra đam mê.

***

Theo quan điểm của mình, blog chính là chia sẻ, tìm thấy sự đồng cảm qua câu chữ. Và đó cũng chính là lí do mình đến với blogradio nơi mình có thể viết ra những dòng suy nghĩ của mình và biết đâu ở một nơi nào đó, một ngày nào đó dù là có chủ đích hay tình cờ mình và độc giả của mình lại tìm thấy tiếng nói chung.

Trước những ngã rẽ của cuộc đời con người ta bỗng chới với tới lạ. Đôi khi trời trở mùa, nắng mưa bất chợt con người ta bỗng buồn vui tới lạ thường, muốn ngồi xuống nhâm nhi cốc cà phê buổi sáng, bình yên tới lạ… Là cảm giác buồn vu vơ khi lần đầu tiên tỏ tình bị từ chối, là khi chỉ muốn ở một mình để lại thế giới phía sau. Những cuộc cãi vã với ba mẹ hay nhỏ bạn thân bởi những thứ dường như vô lý, vụn vặt… vì không hiểu nhau, không tìm thấy được tiếng nói chung với ngay cả những người thân cạnh mình. Khi ấy mình cảm giác như sắp phát điên lên rồi và giá như có một ai đó bên cạnh có thể lắng nghe và thấu hiểu những gì ta chia sẻ. Đó chính là những lợi ích tuyệt vời của việc viết blog hay đơn giản hơn là ta viết nhật kí cũng được. Bởi đôi khi không dễ gì mà ta gặp được một người như vậy, một người mà có thể sẵn sàng lắng nghe câu chuyện của ta khi ta gặp chuyện không vừa ý.

Theo mình nếu lúc ấy ta không có ai có thể tin tưởng và chia sẻ cùng thì sao lúc ấy ta nên ở một mình nhỉ hay tìm tới một địa điểm thân quen nào đó? Hay đơn giản hơn là tìm tới góc phòng nhỏ hoặc địa điểm quen thuộc để lắng nghe một bài hát ta yêu thích, viết ra tâm trạng của mình có thể trên blog hay cuốn sổ nhật kí cũng được. Hãy viết ra dòng suy nghĩ của mình khi ấy bởi nếu không thể chia sẻ cùng ai được thì ít nhất mình vẫn còn cuốn nhật kí ấy, vẫn còn một bản thân mình ở bên cạnh.

Cái cảm giác mà không ai hiểu mình thực sự rất khó chịu nhưng bạn đã từng một lần trải qua cảm giác tự mình không hiểu chính mình chưa? Là khi bạn ôm đồm mọi thứ về bản thân mình: muốn mình phải hoàn hảo, phải kiếm được anh người yêu bên ngoài soái ca bên trong nhiều tiền, đi đó đi đây khắp năm châu, khắp chân trời bốn bể, phải có những thói quen sinh hoạt theo quy củ nề nếp, kỳ vọng vào bản thân cao ngất ngưởng… để rồi đôi khi ta nhận lại một mớ bòng bong, một tạt nước lạnh của hiện thực phũ phàng.

Là câu chuyện mình muốn chia sẻ trong hôm nay, hi vọng rằng nó có thể là sự sẻ chia cho các bạn đã, sẽ và đang trải qua tháng ngày chọn nghề nghiệp mà mình hi vọng rằng có ai ngày đó có thể chia sẻ với mình. Đối với người ngoài cuộc thì mình không biết, nhưng mình cho rằng khi ấy là lúc khá nhạy cảm với những bạn vẫn còn mông lung như mình. Bởi ta khó có thể chia sẻ thẳng thắn cho ai rằng mình đang rất hoang mang, mình không biết là mình thích cái gì… Mong rằng những bạn đang trải qua sẽ có cái nhìn lạc quan hơn về vấn đề này. Bởi bạn đâu có cô đơn, ngoài kia có thể có rất nhiều người đã hoặc đang có cảm giác giống như vậy.

Khi phải lựa chọn một ngành học hay một công việc cụ thể nào đó thật sự rất bối rối. ‘‘Ủa vậy rồi sao giờ mình phải làm gì để đạt được những điều ấy cơ chứ. Mà rồi sau đó nếu có đạt được đi nữa thì sau đó mình sẽ làm gì?’’. Lúc ấy mình bối rối và mông lung khủng khiếp cùng với những áp lực thi cử của năm cuối cấp, mọi thứ xoay vòng…

Mình nên mạng search đủ thứ nào thì là làm sao để biết đam mê của mình rồi tình cờ xem những bài viết về tầm quan trọng của việc học đúng ngành nghề, lúc ấy mình hoang mang đến tột độ. Có những hôm đang học bài tự nhiên nghĩ tới chuyện ngành nghề, tới việc mình trượt đại học… mình khóc mà không nén nổi. Mình khóc vì bất lực, kiểu như bao nhiêu lâu mà vẫn chưa tìm ra đam mê. Mình sợ thức giấc vào mỗi buổi sáng, sợ cái cảm giác ngượng mỗi khi ai đó hỏi mình rằng học ngành gì? Rồi thì những lời bàn tán xung quanh ‘‘học ngành này này mai sau ra dễ xin việc lắm’’, ‘‘học ngành kia kìa thấy thằng cháu nhà cô học về tháng mấy chục triệu’’…

Bản thân mình là một người khá cẩn thận và cũng như cân nhắc rất nhiều về chuyện chọn ngành nghề này bởi đây cũng đâu phải là chuyện nhỏ, đâu chọn rau chọn cà cho xong đâu. Mình nhớ hồi ấy xung quanh mình hình như hỏi 10 đứa thì 8 đứa cũng như mình, mấy đứa còn lại là có đam mê từ nhỏ hay là theo thiên hướng những ngành sáng tạo như thuật như ca hát, diễn viên, vẽ vời… Tới lúc đăng kí nguyện vọng thì hầu hết chọn theo ngành hot, ngành nghề do bố mẹ, người thân lựa giùm,… Và nguyên nhân rất đơn giản: do không hiểu bản thân mình, kỳ vọng quá cao về bản thân mà không lắng nghe tiếng nói bên trong mình. Lúc buồn như vậy mình chỉ ước rằng có ai đó có thể lắng nghe và đưa ra lời khuyên thích hợp nhất vào thời điểm đó hay giá mà nhà mình có thể có chút điều kiện hơn để mình có thể được trò chuyện cùng những chuyên gia hướng nghiệp, được trải nghiệm những công việc khác nhau để có thể đưa ra lựa chọn phù hợp nhất cho mình.

Nhưng không… những thứ mà ta mặc định không thể thay đổi được thì mơ ước vẫn mãi chỉ là ước mơ, và đôi khi chính cái mơ ước hiện ra không đúng lúc chỉ càng khiến ta tồi tệ hơn mà thôi.

Lúc ấy mình không còn cách nào khác ngoài khám phá bản thân mình. Nhưng cũng cần lưu ý một chút ở đây đó là những ý kiến của người khác ta cũng nên chọn lọc và coi đó là tham khảo chứ cũng không nên coi đó là tất cả, rồi khi thực hiện theo như xong rồi không đạt hiệu quả lại thêm tệ hơn. Mình cũng không phải là một chuyên gia hướng nghiệp hay gì cả mà mình chỉ muốn chia sẻ cách mình đã vượt qua ngày tháng ấy.

Đầu tiên mình sẽ thiền khoảng tầm 10 phút để ổn định tâm trạng lại, sau đó mình lấy một tờ giấy ra viết những thứ mình ghét và khó chịu (bởi những thứ mình thích nó chung chung cực kì).

Sau đó hỏi bản thân xem mình thực sự thích gì nhất (những thứ liên quan tới ngành nghề) kiểu như thứ mình tự nguyện dành thời gian nhiều nhất, làm nó khiến mình yêu đời và hạnh phúc hơn, thứ mình nhỉnh hơn xíu so với xung quanh, công việc mình thích liên quan tới cái gì… đồng thời làm thử 1 số bài trắc nghiệm tính  cách để tham khảo bởi nó sẽ giúp mình khám phá thêm được nhiều thứ về bản thân.

Theo mình nếu có điều kiện hoặc tiết kiệm được khoản tiền kha khá thì sẽ tốt hơn nếu bạn đi gặp chuyên gia tư vấn nghề nghiệp, bởi họ sẽ giúp ta rất nhiều để quá trình hướng nghiệp của mình sẽ bớt chông gai hơn tự mình khám phá.

Rồi thì thời gian dần trôi đi, trước vòng xoáy cuộc đời con người ta bận bịu cuốn theo vòng xoáy ấy. Mải mê hay do thúc ép ta hiếm có dịp chậm lại để hiểu thấu bản thân hơn. Đôi khi vấp ngã lại không kiếm đâu ra lí do đủ thuyết phục để bắt đầu tiếp. Nhìn lại và lắng nghe để ta trưởng thành hơn mỗi ngày, không ngừng học hỏi và khám phá.

Năm tháng tuổi trẻ mà có những khi mông lung, khó khăn như vậy, có những lúc ta phải tự mình đối diện với bản thân để bớt ngây ngô hơn. Các bạn thân mến, mình từng trải qua những ngày tháng ấy và mình rất thấu hiểu. Hãy nhớ rằng ở đâu đó vẫn sẽ có những người chung cảnh ngộ với mình. Đã bao lâu rồi bạn không có dịp ngồi lại để trò chuyện với bố mẹ, với bản thân. Lần cuối bạn viết những lời tâm sự là khi nào? Dù là viết cho người thân hay cho mình cũng được. Nếu chưa từng thì mình nghĩ đây có lẽ sẽ là thời điểm tốt nhất. Nó có thể hay, có thể dở, có thể không ai đón nhận, không ai xem và tương tác… Ít ra đó cũng là gợi ý không tồi. Hãy mở lòng với mọi người thêm nữa, đôi khi cho mình không gian riêng để nhìn lại, để lắng nghe bản thân.

© Shara Nguyên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Blog Radio 481: Kẻ giấu những giấc mơ

Shara Nguyên

Life is not about waiting for the storm to pass, it's about learning to dance in the rain

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top