Mấy mùa nhớ nhung (Phần 1/3)
2022-02-28 01:20
Tác giả:
Hạnh Phúc
blogradio.vn - Mưa phùn đã ngừng rơi trên vai anh. Hai bên con đường mùa xuân có những tán cây cổ thụ tỏa một màu xanh êm dịu. Anh lặng lẽ đi bên tôi ngắm ánh chiều dần buông trên từng nhành bằng lăng chưa trổ hoa tím mùa này.
***
Lam Hạ: Xuân xanh nhớ chàng trai năm ấy
Tôi nhớ anh!
Chàng trai tuổi 20 đứng đợi tôi những sáng mùa xuân, nơi góc ngã tư đường Lê Hồng Phong - Trần Phú, Sài Gòn 2015.
Ký ức ấy, gần 7 năm rồi, vẫn tươi nguyên trong trái tim tôi.
Dù kỷ niệm đã thắt nơ vàng cất vào chiếc hộp quá khứ để nâng niu thì khi tĩnh lặng an yên ta vẫn lần giở trước đèn để chiêm ngắm. Tôi mong gặp lại anh biết bao nhiêu. Gặp lại để gửi đến anh lời cảm ơn muộn màng, rằng cảm ơn tình yêu của anh, vì trong những ngày thanh xuân ấy tôi đã từng được trân quý nhiều đến vậy. Để rồi tôi sẽ trả lại cho anh cô gái của ngày xưa, trẻ tuổi và trẻ lòng, dù vui hay buồn trong đôi mắt cũng long lanh bao ước vọng.
Ngày gặp anh tôi đang chìm đắm trong một cuộc tình như có như không. Người con trai tôi yêu, Lâm, thuộc một kiểu lơ lửng nửa vời. Tôi chông chênh giữa biết bao ngộ nhận và đau khổ.
Có lần tôi gửi Lâm những dòng thơ tâm tình trong chiếc thiệp nhỏ mong người yêu hiểu cho những nỗi buồn sâu thẳm trong tim tôi:
"Ném lên trời giọt nước mắt tròn vo
Trời không nhận mưa vô tình rơi mãi
Thương cho ta, cho bao người con gái
Một lần yêu không đếm hết dại khờ"
Nếu như anh sẳn sàng xoa dịu những cảm xúc tiêu cực trong tôi, thì Lâm nhận những lời ấy chỉ lắc đầu bảo rằng em phức tạp quá mà làm gì.
Tuổi trẻ là khoảng thời gian để sai lầm, và tôi và Lâm và anh nữa cứ thế lạc mất nhau trong vô vàn tiếc nhớ.
Một ngày anh đến tìm tôi, thấy đôi mắt tôi buồn, anh khẽ khàng hỏi chuyện. Tôi kể anh nghe việc tôi và người yêu giận nhau một tuần rồi chưa gặp lại. Anh nhìn tôi trìu mến yêu thương. Anh nắm tay tôi cân cần an ủi, anh bảo rằng để anh chở tôi đi gặp Lâm. Vậy là chúng tôi cùng nhau đi qua một quãng đường dài có vài giọt mưa phùng nhẹ rơi đến thăm người ấy. Ngồi sau xe, tôi đếm những giọt mưa lất phất rơi xuống vai áo anh thân thuộc. Tôi chợt nghĩ nếu không có anh trong những năm tháng thanh xuân ấy, thì tôi lấy đâu người để bầu bạn sẻ chia. Người yêu tôi ư, không, Lâm không phải là người biết lắng nghe. Yêu Lâm là do trái tim tôi dẫn dắt, cứ vậy điên đảo và say mê không lý do. Cũng là tôi tỏ tình trước, anh ấy gật đầu, thế là chúng tôi thành một đôi yêu nhau như bao đôi khác trong tình yêu với biết bao ngọt ngào và hờn giận. Nhưng thật xót xa, hờn giận lại nhiều hơn tất cả, nên chúng tôi chìm trong một cuộc tình buồn.
Khi gần đến nhà Lâm, tôi bỗng nhiên thay đổi ý định. Tôi và anh quay về. Bên chân cầu có người bán hoa xuân, đó là những khóm cúc họa mi đẹp đến ngỡ ngàng. Anh biết tôi yêu loài hoa ấy, anh mua và cẩn trọng đặt vào tay tôi. Tôi muốn đi bộ một chút cho lòng tĩnh lặng. Mưa phùn đã ngừng rơi trên vai anh. Hai bên con đường mùa xuân có những tán cây cổ thụ tỏa một màu xanh êm dịu. Anh lặng lẽ đi bên tôi ngắm ánh chiều dần buông trên từng nhành bằng lăng chưa trổ hoa tím mùa này.
Tôi đếm lại những lần hờn giận, tôi luôn là người chủ động làm hòa, và cứ thế cuộc tình được níu giữ đã mấy năm qua. Anh vẫn bên tôi như một người bạn thân qua từng mùa giông bão của cuộc tình ấy. Anh ấm áp, ân cần trong một tình yêu không hồi đáp. Và tôi nhận ra rằng đây nên là lần cuối cùng để anh biết về những nỗi buồn của tôi trong cuộc tình hiện tại. Những khúc mắc trong lòng tôi được gỡ bỏ, đôi mắt tôi ánh lên niềm vui của chiếc cầu vồng sau mưa long lanh mát dịu. Anh bảo rằng chỉ cần trông thấy tôi rạng rỡ trong hạnh phúc, anh sẽ không mong cầu gì hơn! Tôi biết tình yêu của anh chân thành cao thượng biết bao, nhưng trái tim tôi thuộc về một nơi thăm thẳm những nỗi dại khờ. Trái tim luôn có những lý do riêng của nó. Tôi chỉ thương anh như một cô em gái thích nương cậy anh trai mình, mà anh thì lại dịu dàng nuông chiều mình quá đỗi, nên mình không lớn khôn được bao giờ!
Anh có biết không, ngày anh buồn rười rượi nói lời từ biệt tôi để đến một chân trời khác cũng chính là ngày cuộc tình như có như không ấy tan vào sương khói mịt mờ.
Tôi không đủ can đảm để liên lạc với anh trong thời gian cay đắng ấy. Dù tôi biết tin anh đã ra Hà Nội và vẫn một mình.
Khoảng thời gian sau nữa giữa những bộn bề cuộc sống, tôi không còn nghĩ nhiều về tình yêu, nhưng hình ảnh anh thân thương của những sáng mùa xuân năm ấy đôi lúc lại đầy ắp trong tim tôi.
“Anh Hải thân yêu!
Chàng trai tuổi 20 đứng đợi em những sáng mùa xuân, nơi góc ngã tư đường Lê Hồng Phong - Trần Phú, Sài Gòn 2015.
Bây giờ thì em đã hiểu tại sao anh vẫn kiên nhẫn đợi em, dù cuộc gặp giữa chúng ta chưa bao giờ là một cuộc hẹn hò. Trong trái tim anh là một tình yêu sâu nặng. Anh hào phóng trao ban, em vô tư nhận hưởng. Tình yêu trao đi không một lần được hồi đáp ấy, liệu 7 năm xa cách, anh có còn mong nhớ về em?
Em đã quá mù quáng để chạy theo một ảo ảnh tình yêu xa vời mà quên đi người đi bên cuộc đời mình mới thật sự là nơi bình yên và hạnh phúc. Nếu nuối tiếc xót xa thế nào đi nữa thì tất cả đã muộn màng, thì nơi chân trời xa ấy em mong rằng anh sẽ tìm được yêu thương trọn vẹn đủ bù đắp cho trái tim nồng nàn ấm áp của anh.
Nhưng anh ơi! Năm nay khi xuân gieo sắc vàng lên từng nhành mai phương nam, em lại gửi lòng ra miềm có anh đang tồn tại. Những năm tháng qua đã đủ cho những nỗi nhớ mênh mông trong em rồi, em lại tìm kiếm thông tin về anh. Em nghe một người thân quen kể rằng trên bàn làm việc của anh có một khóm cúc họa mi giấy rất thanh nhã khác thường.
Em nghe tin ấy mà lòng rộn lên những khúc tình ca rộn ràng quá đỗi. Một tấm vé ra Hà Nội những ngày giáp Tết có khó mua không anh nhỉ?
Anh sẽ đón em nhé, mùa xuân.
Lam Hạ của anh!”
Gmail báo: Thư đã gửi
22h05, 28/1/2021
© Hạnh Phúc - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tôi của sau này không còn thích chàng trai đứng dưới mưa | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh