Giữa mênh mang đất trời…
2022-02-11 01:15
Tác giả:
Hạnh Phúc
blogradio.vn - Con sẽ được kể về em của cha mình, đó là một người thân yêu mà con không có duyên gặp gỡ, nhưng tôi tin rằng người ấy vẫn còn đâu đây trong cõi vô thức mênh mang với biết bao trìu mến ngọt lành dành cho cháu nhỏ, một đứa trẻ đươc ra đời để an ủi, bù đắp và viết tiếp yêu thương quý giá của tình thiêng liêng ruột thịt.
***
Ngoài hiên vắng nắng sáng nay rực rỡ quá.
Ngắm cái ánh vàng ban mai tinh khiết ấy làm tôi nao nao lòng. Trong cái se lạnh của tiết trời cuối đông, xuân đã về bên cửa.
Tôi đếm lại từng dòng ký ức chảy trôi đưa tôi về những tháng ngày đã rất xa xôi, khi ấy tôi tròn 20 tuổi và Người vẫn còn hiện hữu trên thế gian này. Sinh nhật tôi đến vào dịp Tết. Cha cho tôi một số tiền kha khá đủ cùng bạn bè ăn một bữa chè kem. Ngày Tết luôn đến trong nỗi đợi chờ háo hức của tôi cũng vì lẽ đó.
Thế rồi Người cũng ra đi vào một ngày cận Tết. Và đó là ngày đã được Người chọn sẵn để khép lại mọi đớn đau cho mình và cho người thân đón một năm mới thanh thản. Vĩnh viễn giấc mơ hoa cài áo trắng trong lễ đường ngày cưới được bàn tay Người dìu dắt không bao giờ có thật trong đời. Và tôi vĩnh viễn mất đi cơ hội được một ngày thấy cha mình tóc bạc!
“Lại đây nào với tôi
Ơi con chim sẻ nhỏ
Không còn cha trên đời…”
Tiếng bà nội Chuồn gọi vào ghi giúp bà vài chữ đánh dấu những bộ quần áo cúng Tết cắt ngang dòng hồi tưởng, dẫn tôi trở lại thực tại. Vậy là bây giờ tôi đã làm dâu nhà người được 3 năm. Tết nhà chồng thật đơn giản, gia đình Công giáo tuyệt nhiên không có cúng Ngày 30 hay giao thừa gì cả. Bà soạn vài bộ vàng mã đốt cúng trên mộ người thân để gọi là Tết người trần và người âm cũng đón Tết. Đứa con trai đẹp ngoan và giỏi đủ phần của bà cũng ra đi vào ngày Tết khi vừa tròn 18 tuổi. Người ta dùng từ mồ côi khi con mất đi cha mẹ, dùng từ góa bụa khi vợ chồng qua đời. Nhưng tôi không biết dùng từ gì để chỉ những người mẹ mất con, có lẽ nỗi đau của họ không có ngôn từ diễn tả.
Tôi thương bà biết bao trong cùng một tình yêu người mẹ. Tôi luôn nhắc chồng phải sống hiếu đạo thay phần của em trai. Trong gia đình chồng tôi, tận sâu thẳm trái tim những người còn lại trên cõi đời này vẫn luôn gửi yêu thương trìu mến cho chàng trai trẻ đã ra đi vào mùa xuân xưa cũ. Tôi chưa biết em ấy bao giờ, chỉ trông thấy em qua một tấm di ảnh chụp cùng mẹ và anh chị. Tết này tôi sẽ mang nó đi phục hồi lại, phóng to lên và treo ở gian nhà ngoài. Vì Chuồn sẽ lớn dần lên, con phải biết về huyết mạch tổ tông, ông bà, cha chú.
... Người chết nối linh thiêng vào đời…
Con sẽ được kể về em của cha mình, đó là một người thân yêu mà con không có duyên gặp gỡ, nhưng tôi tin rằng người ấy vẫn còn đâu đây trong cõi vô thức mênh mang với biết bao trìu mến ngọt lành dành cho cháu nhỏ, một đứa trẻ đươc ra đời để an ủi, bù đắp và viết tiếp yêu thương quý giá của tình thiêng liêng ruột thịt.
Ngày nhỏ tôi cùng cha mình xem phim “Mùa lá rụng trong vườn”, nghe ông Bằng khấn cúng chiều 30 Tết, tôi nhớ mãi:
"Thưa thầy mẹ đã cách trở ngàn trùng mà vẫn hằng sống cùng con cháu. Con vẫn văng vẳng nghe đâu đây lời giáo huấn của ông cha, tiên tổ. Con vẫn đinh ninh ghi khắc công sinh thành dưỡng dục của thầy mẹ, gia tộc, ông bà, tổ tiên, con như thấy từ trong tâm linh, huyết mạch sự sinh sôi nảy nở, phúc thọ an khang của con cháu đời đời nối tiếp… Và em cùng con đã mất vẫn hằng sống, hằng vui buồn, chia sẻ, đỡ nâng, dìu dắt tôi cùng các cháu, các em…"
Quá khứ không cắt rời với hiện tại. Tổ tiên không tách rời với con cháu. Tất cả liên kết một mạch bền chặt và thủy chung.
Tết với tôi cũng là dịp để gửi lòng kính nhớ về những người thân yêu đã khuất mà cả năm bộn bề áo cơm đã chểnh mảng khói hương thăm viếng. Khi người thân yêu từ giã cõi đời, tuyệt nhiên không một sự chia sẻ nào có thể giúp ta nguôi ngoai tất cả, chúng ta chỉ có thể chôn chặt nỗi buồn thương vào sâu thẳm lòng mình, hẹn đến cõi trăm năm ta cùng người hạnh ngộ.
Tết với tôi là dịp để xênh xang tiền bạc, đồng quà tấm bánh tặng ông bà nội ngoại, thăm hỏi những nơi nghĩa tình, được thấy mình bé lại sống giữa một miền yêu thương thân thuộc thuở nào.
Tết với tôi là dịp chia sẻ nụ cười xuân bằng tấm áo thùng mì tặng những người mẹ nghèo vắng bàn tay con chăm sóc.
…
Nguyện xin cho tất cả chúng ta một mùa xuân nhiều ước vọng.
Ký tên: Thương yêu!
© Hạnh Phúc - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 738: Bước qua một quá khứ rất đau
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh