Trưởng thành liệu có phải là một hành trình cô đơn
2022-02-24 01:25
Tác giả:
Rớt
blogradio.vn - Cứ vậy, bẵng đi một thời gian, những cuộc gọi cứ thưa dần rồi đến cả nhắn tin cũng không còn mặn mà như xưa nữa, không phải ta không cố để níu giữ lấy nó, không phải vì ta không thấy nó đang phai nhạt đi, mà có thể là vì ta đang cố gắng với những vồn vã của hiện tại, và vô tình đánh rơi mất những điều đã từng rất sâu nặng.
***
Khi còn bé, ai cũng mong một ngày được lớn lên, đủ lông đủ cánh để tung bay, rồi cũng có lúc dừng lại, nghỉ ngơi, yếu đuối, vấp ngã, mệt mỏi, chúng ta dần nhận ra rằng, cái giá của trưởng thành cũng thật chua xót.
Hồi mới kết thúc phổ thông, những năm đầu bước chân vào giảng đường đại học, chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên, những cuộc gặp hàng tuần, hàng tháng, những lần trò chuyện thâu đêm suốt sáng, về người bạn mới quen, về Hà Nội, về quê hương, chuyện yêu đương, chuyện học hành, những mối quan hệ tưởng chừng như chẳng bao giờ thay đổi và thay thế được.

“Alo, mày ơi, cuối tuần này ra họp tí nhỉ.”
“Sang tuần tao thi rồi mày ơi, chắc lần này xin kiếu.”
“Alo, cuối tuần có thằng xyz ra Hà Nội chơi, mày ra được không?”
“Cuối tuần này tao bận trực viện mất rồi.”
“Ê mày, cuối tuần này sinh nhật tao đấy!”
“Tuần nay lớp tao lại cấm trại rồi, xin lỗi mày nhiều.”
Cứ vậy, bẵng đi một thời gian, những cuộc gọi cứ thưa dần rồi đến cả nhắn tin cũng không còn mặn mà như xưa nữa, không phải ta không cố để níu giữ lấy nó, không phải vì ta không thấy nó đang phai nhạt đi, mà có thể là vì ta đang cố gắng với những vồn vã của hiện tại, và vô tình đánh rơi mất những điều đã từng rất sâu nặng.
“Chắc phải nửa năm chưa gặp nhau rồi đấy bạn ơi, tuần này có rảnh không bạn?”
“Trường tao vẫn chưa được ra ngoài mày ạ...”
Vậy đấy, ước mơ nào mà chẳng phải đánh đổi.
Một người bạn hỏi tôi rằng: "Mày nghĩ sao khi biết được tin bạn đã từng rất thân đi lấy chồng từ một người khác". Buồn không, buồn chứ, nhưng phải làm sao, biết làm sao được. Chẳng thể phủ nhận rằng, tại một thời điểm nào đó trong quá khứ, chúng ta đã từng rất thân thiết, thật lòng thật dạ, bởi lúc đấy, chúng ta có thế giới quan, nhân sinh quan giống nhau, chúng ta có cùng con đường phải đi, có mục tiêu lý tưởng tương tự nhau, bởi vậy, sự hoà hợp về mặt tính cách khiến chúng ta va vào nhau trên hành trình trưởng thành. Nhưng rồi, thời gian rỉ rả chảy, môi trường sống thay đổi, những mối quan hệ mới xuất hiện, chúng ta có những mối bận tâm dành cho riêng mình, bạn đi làm, tôi vẫn còn đi học, bạn lập gia đình, tôi vẫn chỉ là một thằng sinh viên chân đất mắt toét, và giao điểm trên chặng đường thanh xuân ấy cũng dần cách xa nhau. Biết sao giờ, mong một ngày chúng ta sẽ gặp lại, trong một tâm thế khác, thoải mái hơn, vô tư hơn, bớt lo toan với những bộn bề, lúc đấy chúng ta sẽ nói với nhau về một bầu trời hoài niệm.
.jpg)
Trưởng thành, chúng ta thở trong bầu không khí chằng chịt những mối quan hệ, tích cực có, tiêu cực có, thân thiết có, xã giao có, nhưng chẳng ai đủ thời gian và kiên nhẫn để đào bới lại những điều đã từng rất tốt đẹp tận sâu trong hồi hải mã, chọn lọc tự nhiên đã đào thải đi những mối quan hệ không được duy trì liên tục. Chúng ta nên chấp nhận rằng, những thứ đã thuộc về tính quy luật thì đừng nên cố gắng thay đổi làm gì, cứ lăn tăn mãi trong cung đường mòn của quá khứ, âu cũng chỉ là một vòng luẩn quẩn, mất thời gian mà chẳng để làm gì, rồi thì cuộc sống vẫn cứ hối hả trôi, sau tất cả, chắc chắn rằng chỉ có bản thân mình cùng chiếc bóng của chính mình mới đi cùng nhau đến hết chặng đường đời.
Nói dài nói dai nói dại. Vậy cuối cùng, trưởng thành có phải là một hành trình cô đơn?
© Rớt - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Valentine này em vẫn một mình đấy thôi | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Con nhà nghèo
Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ
Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.






