Mang vết thương lòng làm bạn với màn đêm
2021-11-13 01:25
Tác giả:
Tâm Di
blogradio.vn - Đêm nhẹ nhàng buông một tấm màn đen thui và tĩnh lặng bao trùm lên thành phố. Khung cảnh vắng vẻ đến mức mọi thanh âm nhỏ nhất cũng có thể nghe rõ bên tai và đặc biệt hơn, cô đang nghe rõ tiếng lòng mình thổn thức, va đập vào nhau những nỗi niềm day dứt.
***
Đêm nhẹ nhàng buông một tấm màn đen thui và tĩnh lặng bao trùm lên thành phố. Khung cảnh vắng vẻ đến mức mọi thanh âm nhỏ nhất cũng có thể nghe rõ bên tai và đặc biệt hơn, cô đang nghe rõ tiếng lòng mình thổn thức, va đập vào nhau những nỗi niềm day dứt.
Cô ghét bóng đêm, bởi khi đó mọi vỏ bọc bên ngoài mà ban ngày cô cố gắng che chắn vào người bị lột sạch, trần trụi và thương tổn. Hôm nay cũng như vậy, lại là một đêm không thể nào ngủ được. Nằm nhìn lên trần nhà hay cuộn tròn mình vào trong tấm chăn cũng chỉ làm tăng thêm nỗi cô độc của cô.
Cô mơ hồ và mất phương hướng ngay trong mớ cảm xúc hỗn độn của mình. Gia đình, công việc, tình cảm, các mối quan hệ, hiện thực, quá khứ rồi tương lai, cứ thế va quệt vào nhau, loạng choạng và chới với. Ai cũng nói cô may mắn, hạnh phúc với gia đình nhỏ, với những người thân luôn yêu thương và đùm bọc lẫn nhau. Đúng rồi, nhìn bề ngoài ai cũng thấy, cũng nghĩ là cô may mắn. Vậy đã có ai muốn và nhìn thấu bên trong chưa?
Đã từ rất lâu rồi, cô cũng không biết từ khi nào, cô là người chu cấp chính cho gia đình mọi chi phí sinh hoạt từ lớn đến nhỏ. Đều đặn và đầy đủ đến mức người nhà cũng không quan tâm tháng này cô có đủ tiền không? Cô có khó khăn gì và mệt mỏi ra sao để cân đo đong đếm đồng lương có hạn của mình để dành ra phần lớn số lương đó gửi về cho gia đình.
Có thể ở nhà đã quen với việc nhận từ cô, nên tháng nào ít chút, tháng nào chậm chút sẽ cảm thấy hụt hẫng và bực bội. Chính vì thế, cô luôn cố gắng để đóng góp của mình không bị đứt đoạn và chậm trễ.
Nói đến đây, chắc mọi người sẽ thấy hoài nghi về việc liệu gia đình có thật sự yêu thương cô hay không? Nhưng, có chứ, họ thật lòng thương cô nhưng lại không thật sự hiểu cô. Ai cũng nghĩ rằng ở thành phố sướng, không phải làm nông cực khổ, vất vả bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Ai cũng nghĩ rằng cô được ăn học đàng hoàng nên giờ đó là nghĩa vụ của cô. Anh em cô ai cũng nghĩ rằng họ chịu thiệt khi nhường việc học Đại học cho cô để giờ cô được sung sướng. Cho nên, sau tất cả, cô không có quyền được than thở.
Đúng rồi, cô không phải làm việc giữa thời tiết nắng gắt hay dầm mình dưới những cơn mưa lạnh lẽo, cô không phải cày thuê cuốc mướn trên những cánh đồng bao la. Nhưng mọi người đã quên một điều rằng, muốn được như ngày hôm nay, cô đã phải nỗ lực và cố gắng như thế nào.
Đã bao đêm cô thức trắng để hoàn thành bài tập, cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để đậu đại học và hoàn thành chương trình học ở đất khách quê người với sự thiếu thốn vật chất và vượt qua những cám dỗ, cạm bẫy nơi thành phố hoa lệ. Ai cũng nói cô sướng nhưng cũng không ai biết được để có được công việc tốt, cô đã nỗ lực ra sao.
Ngày mới vào công ty, cô ngây ngô với sự thiện lương và lòng tràn đầy nhiệt huyết muốn cống hiến nhưng hiện thực đã vả cho cô một cái tát rất đau vào mặt. Công bằng, lẽ phải nơi công sở là một điều gì đó phù phiếm, xa hoa trong xã hội này. Nếu chỉ có sự cố gắng và lòng nhiệt huyết mang đến công ty, bạn sẽ chẳng có gì ngoài đau đớn và thất bại thảm hại.
Cô đã trải qua nên cô hiểu. Cô bị những lời dè bỉu bủa vây khi ở chỗ làm, cô không thân không thích, không ngoan ngoãn vâng lời. Cô bị nói là “ngựa non háu đá” khi cố gắng đấu tranh cho bản thân và cho lẽ phải. Chẳng một ai đứng về phía cô, bởi họ sợ, sợ bị liên lụy, sợ bị nhòm ngó và hơn hết, cô có là gì của họ, đâu mang lại lợi ích gì để họ có thể giúp cô đây.
Cô trở mình, lúc này màn đêm lại càng đen đặc, nước mắt cô càng lặng lẽ rơi, cô đưa tay ôm đầu, cảm thấy nhức kinh khủng. Cô muốn dừng lại đống suy nghĩ và cảm xúc đang giằng xé nội tâm khiến cô không tài nào ngủ được. Cô thấy bất lực quá.
Có một dạo, cô nghĩ mình bị trầm cảm. Cô không muốn tiếp xúc với ai, nói chuyện với ai. Cô không tìm được điểm tựa, cô sợ hãi, đề phòng tất cả mọi người, cô nhìn đâu cũng thấy có khả năng họ hại mình. Cô chỉ lặng lẽ đi làm, lặng lẽ hoàn thành công việc và trở về nhà, cũng một mình. Cô muốn bám víu vào một thứ gì đó, muốn tìm một ai đó để nương tựa, nhưng, không một ai cả, vô vọng và bất lực.
Thời gian khó khăn nhất rồi cũng qua, cô dần dần chứng minh được năng lực của mình và đã được mọi người công nhận. Cô cởi mở, chan hòa hơn với mọi người. Cô khiêm nhường, biết tiến lùi đúng lúc. Sau một thời gian bầm dập, vấp ngã, cô đã hiểu hơn về đời, về cuộc sống, cô dần linh hoạt hơn trong mọi chuyện, nhưng tất nhiên, cô vẫn sẽ giữ phẩm chất của mình, chỉ là bây giờ theo một cách khác mà thôi.
Nghĩ về những điều đã qua khiến cô bất chợt bật cười một mình giữa đêm rồi thẫn thờ chua xót. Cảm giác của cô lúc này là gì nhỉ? Cô đơn, buồn tủi, đau đớn hay là mệt mỏi, chán chường đây. Vô dụng thật, bởi vì chính cảm xúc của mình, cô cũng chẳng thể làm chủ và gọi thành tên. Ước gì cô có thể ngủ được một giấc thật ngon để thoát khỏi cái mớ bòng bong đang vây bủa lấy tâm trí mình. Ngủ ngon mà cần phải ước, chắc trên đời này cũng không có nhiều người như cô nhỉ?
Chỉ là cô muốn trốn chạy hiện thực chút thôi, trốn chạy những áp lực, mệt mỏi đang đè nặng, dồn nén trong lòng. Mặc dù, cô cũng chẳng biết có tốt đẹp hơn không? Bởi vì cuộc đời đâu chỉ có đêm nay, cuộc đời còn có đêm mai, đêm kia và rất nhiều những đêm về sau nữa, làm sao để cô thoát khỏi được những cảm xúc hỗn tạp, đau đớn này.
Cô buông bỏ tất cả gánh nặng có được không? Mỗi khi nghĩ đến điều này, cô rùng mình. Cô được thoải mái nhưng còn gia đình cô thì sao? Ba mẹ, anh em, người thân sẽ thế nào? Bởi vì, giờ cô sống không chỉ cho riêng mình nữa, cô sống là để cho mọi người, chỉ là, cô mệt mỏi quá mà thôi.
Đêm dài quá rồi có phải không? Màn đêm khiến cô cảm thấy mình vô cùng yếu đuối. Mà hoàn cảnh hiện tại lại không cho phép cô được yếu đuối. Cô sợ bóng đêm, sợ cái vẻ tĩnh mịch, cô quạnh. Cô không được chọn lấy nhưng cô đã chấp nhận sống cùng với nỗi niềm riêng, cô dựng lên những ranh giới vô hình mà không một ai có thể bước vào. Ngay cả chồng cô, cô cũng không thể chia sẻ hay tâm sự. Vậy thì cô có cớ gì để buồn, để chê trách người khác chứ? Có chăng cô chỉ nên trách chính bản thân mình thôi, phải không?
Nhưng giá mà, trên thế gian này không có đêm nữa thì tốt biết bao. Và nếu có thể, hãy để cô chưa từng tồn tại. Mệt mỏi, cô dần chìm vào giấc ngủ cùng với những lời nói còn vang vang bên tai “Nhà hết tiền rồi, mẹ đang bị bệnh, cháu đã vào năm học mới, nhà mình mưa xuống dột quá nhiều, nhà xuống cấp mà chưa có tiền để sơn sửa lại?”. “Deadline là chiều mai, em làm xong và giúp anh xem lại đống giấy tờ này, điều chỉnh lại nếu có sai sót!”. “Em cố gắng giúp cháu nhé, biết là em bận nhưng không nhờ em, chị không biết phải nhờ ai cả!”. “Em đã đi làm về chưa? Nhớ ghé chợ hay siêu thị mua đồ ăn, anh đi uống với đồng nghiệp, chắc về trễ đó, đừng đợi anh!”
Chỉ cần ngủ một giấc và rồi sáng mai thức dậy, mọi thứ sẽ trở lại tốt đẹp như thường. Cô cũng sẽ dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng, đánh thức người đàn ông của mình rồi chạy xe đi làm. Cô vẫn sẽ là cô gái luôn mỉm cười thật tươi và mang năng lượng tích cực cho cả phòng. Cô cũng sẽ là người phụ nữ may mắn vì có chồng yêu thương, có gia đình hạnh phúc, được nhiều người quý mến và coi trọng năng lực. Cô vẫn sẽ là cánh tay đắc lực của sếp, sẽ cùng mọi người giải quyết mọi khó khăn và rồi khi trở về nhà, khi mọi thứ chìm vào yên tĩnh cũng sẽ là lúc cô đối diện với chính mình, với bản ngã là một con người yếu đuối và cô độc.
© Tâm Di - blogradio.vn
Xem thêm: Nơi anh trở về có mùa thu

Tâm Di
Mỗi người sinh ra trên đời này đều có một vẻ đẹp, tài năng và giá trị khác nhau, không ai là vô dụng hay dư thừa trên cuộc đời này cả, như Albert Einstein đã nói: “Mọi người đều là thiên tài…Nếu bạn đánh giá con cá bằng khả năng leo cây của nó, suốt đời nó sẽ tin rằng mình là kẻ ngốc nghếch”. Chúc tất cả các bạn đều phát hiện được tài năng và vẻ đẹp của mình.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bạn đón bình minh như thế nào?
Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương
Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?
Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường
Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu
Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.