Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mang vết thương lòng làm bạn với màn đêm

2021-11-13 01:25

Tác giả: Tâm Di


blogradio.vn - Đêm nhẹ nhàng buông một tấm màn đen thui và tĩnh lặng bao trùm lên thành phố. Khung cảnh vắng vẻ đến mức mọi thanh âm nhỏ nhất cũng có thể nghe rõ bên tai và đặc biệt hơn, cô đang nghe rõ tiếng lòng mình thổn thức, va đập vào nhau những nỗi niềm day dứt.

***

Đêm nhẹ nhàng buông một tấm màn đen thui và tĩnh lặng bao trùm lên thành phố. Khung cảnh vắng vẻ đến mức mọi thanh âm nhỏ nhất cũng có thể nghe rõ bên tai và đặc biệt hơn, cô đang nghe rõ tiếng lòng mình thổn thức, va đập vào nhau những nỗi niềm day dứt. 

Cô ghét bóng đêm, bởi khi đó mọi vỏ bọc bên ngoài mà ban ngày cô cố gắng che chắn vào người bị lột sạch, trần trụi và thương tổn. Hôm nay cũng như vậy, lại là một đêm không thể nào ngủ được. Nằm nhìn lên trần nhà hay cuộn tròn mình vào trong tấm chăn cũng chỉ làm tăng thêm nỗi cô độc của cô. 

Cô mơ hồ và mất phương hướng ngay trong mớ cảm xúc hỗn độn của mình. Gia đình, công việc, tình cảm, các mối quan hệ, hiện thực, quá khứ rồi tương lai, cứ thế va quệt vào nhau, loạng choạng và chới với. Ai cũng nói cô may mắn, hạnh phúc với gia đình nhỏ, với những người thân luôn yêu thương và đùm bọc lẫn nhau. Đúng rồi, nhìn bề ngoài ai cũng thấy, cũng nghĩ là cô may mắn. Vậy đã có ai muốn và nhìn thấu bên trong chưa? 

Đã từ rất lâu rồi, cô cũng không biết từ khi nào, cô là người chu cấp chính cho gia đình mọi chi phí sinh hoạt từ lớn đến nhỏ. Đều đặn và đầy đủ đến mức người nhà cũng không quan tâm tháng này cô có đủ tiền không? Cô có khó khăn gì và mệt mỏi ra sao để cân đo đong đếm đồng lương có hạn của mình để dành ra phần lớn số lương đó gửi về cho gia đình. 

Có thể ở nhà đã quen với việc nhận từ cô, nên tháng nào ít chút, tháng nào chậm chút sẽ cảm thấy hụt hẫng và bực bội. Chính vì thế, cô luôn cố gắng để đóng góp của mình không bị đứt đoạn và chậm trễ. 

yeu_-_doi_1

Nói đến đây, chắc mọi người sẽ thấy hoài nghi về việc liệu gia đình có thật sự yêu thương cô hay không? Nhưng, có chứ, họ thật lòng thương cô nhưng lại không thật sự hiểu cô. Ai cũng nghĩ rằng ở thành phố sướng, không phải làm nông cực khổ, vất vả bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Ai cũng nghĩ rằng cô được ăn học đàng hoàng nên giờ đó là nghĩa vụ của cô. Anh em cô ai cũng nghĩ rằng họ chịu thiệt khi nhường việc học Đại học cho cô để giờ cô được sung sướng. Cho nên, sau tất cả, cô không có quyền được than thở.

Đúng rồi, cô không phải làm việc giữa thời tiết nắng gắt hay dầm mình dưới những cơn mưa lạnh lẽo, cô không phải cày thuê cuốc mướn trên những cánh đồng bao la. Nhưng mọi người đã quên một điều rằng, muốn được như ngày hôm nay, cô đã phải nỗ lực và cố gắng như thế nào.

Đã bao đêm cô thức trắng để hoàn thành bài tập, cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để đậu đại học và hoàn thành chương trình học ở đất khách quê người với sự thiếu thốn vật chất và vượt qua những cám dỗ, cạm bẫy nơi thành phố hoa lệ. Ai cũng nói cô sướng nhưng cũng không ai biết được để có được công việc tốt, cô đã nỗ lực ra sao.

Ngày mới vào công ty, cô ngây ngô với sự thiện lương và lòng tràn đầy nhiệt huyết muốn cống hiến nhưng hiện thực đã vả cho cô một cái tát rất đau vào mặt. Công bằng, lẽ phải nơi công sở là một điều gì đó phù phiếm, xa hoa trong xã hội này. Nếu chỉ có sự cố gắng và lòng nhiệt huyết mang đến công ty, bạn sẽ chẳng có gì ngoài đau đớn và thất bại thảm hại. 

Cô đã trải qua nên cô hiểu. Cô bị những lời dè bỉu bủa vây khi ở chỗ làm, cô không thân không thích, không ngoan ngoãn vâng lời. Cô bị nói là “ngựa non háu đá” khi cố gắng đấu tranh cho bản thân và cho lẽ phải. Chẳng một ai đứng về phía cô, bởi họ sợ, sợ bị liên lụy, sợ bị nhòm ngó và hơn hết, cô có là gì của họ, đâu mang lại lợi ích gì để họ có thể giúp cô đây.

Cô trở mình, lúc này màn đêm lại càng đen đặc, nước mắt cô càng lặng lẽ rơi, cô đưa tay ôm đầu, cảm thấy nhức kinh khủng. Cô muốn dừng lại đống suy nghĩ và cảm xúc đang giằng xé nội tâm khiến cô không tài nào ngủ được. Cô thấy bất lực quá. 

ban-_than

Có một dạo, cô nghĩ mình bị trầm cảm. Cô không muốn tiếp xúc với ai, nói chuyện với ai. Cô không tìm được điểm tựa, cô sợ hãi, đề phòng tất cả mọi người, cô nhìn đâu cũng thấy có khả năng họ hại mình. Cô chỉ lặng lẽ đi làm, lặng lẽ hoàn thành công việc và trở về nhà, cũng một mình. Cô muốn bám víu vào một thứ gì đó, muốn tìm một ai đó để nương tựa, nhưng, không một ai cả, vô vọng và bất lực.

Thời gian khó khăn nhất rồi cũng qua, cô dần dần chứng minh được năng lực của mình và đã được mọi người công nhận. Cô cởi mở, chan hòa hơn với mọi người. Cô khiêm nhường, biết tiến lùi đúng lúc. Sau một thời gian bầm dập, vấp ngã, cô đã hiểu hơn về đời, về cuộc sống, cô dần linh hoạt hơn trong mọi chuyện, nhưng tất nhiên, cô vẫn sẽ giữ phẩm chất của mình, chỉ là bây giờ theo một cách khác mà thôi.

Nghĩ về những điều đã qua khiến cô bất chợt bật cười một mình giữa đêm rồi thẫn thờ chua xót. Cảm giác của cô lúc này là gì nhỉ? Cô đơn, buồn tủi, đau đớn hay là mệt mỏi, chán chường đây. Vô dụng thật, bởi vì chính cảm xúc của mình, cô cũng chẳng thể làm chủ và gọi thành tên. Ước gì cô có thể ngủ được một giấc thật ngon để thoát khỏi cái mớ bòng bong đang vây bủa lấy tâm trí mình. Ngủ ngon mà cần phải ước, chắc trên đời này cũng không có nhiều người như cô nhỉ? 

Chỉ là cô muốn trốn chạy hiện thực chút thôi, trốn chạy những áp lực, mệt mỏi đang đè nặng, dồn nén trong lòng. Mặc dù, cô cũng chẳng biết có tốt đẹp hơn không? Bởi vì cuộc đời đâu chỉ có đêm nay, cuộc đời còn có đêm mai, đêm kia và rất nhiều những đêm về sau nữa, làm sao để cô thoát khỏi được những cảm xúc hỗn tạp, đau đớn này.

Cô buông bỏ tất cả gánh nặng có được không? Mỗi khi nghĩ đến điều này, cô rùng mình. Cô được thoải mái nhưng còn gia đình cô thì sao? Ba mẹ, anh em, người thân sẽ thế nào? Bởi vì, giờ cô sống không chỉ cho riêng mình nữa, cô sống là để cho mọi người, chỉ là, cô mệt mỏi quá mà thôi.

yeu_-_doi

Đêm dài quá rồi có phải không? Màn đêm khiến cô cảm thấy mình vô cùng yếu đuối. Mà hoàn cảnh hiện tại lại không cho phép cô được yếu đuối. Cô sợ bóng đêm, sợ cái vẻ tĩnh mịch, cô quạnh. Cô không được chọn lấy nhưng cô đã chấp nhận sống cùng với nỗi niềm riêng, cô dựng lên những ranh giới vô hình mà không một ai có thể bước vào. Ngay cả chồng cô, cô cũng không thể chia sẻ hay tâm sự. Vậy thì cô có cớ gì để buồn, để chê trách người khác chứ? Có chăng cô chỉ nên trách chính bản thân mình thôi, phải không? 

Nhưng giá mà, trên thế gian này không có đêm nữa thì tốt biết bao. Và nếu có thể, hãy để cô chưa từng tồn tại. Mệt mỏi, cô dần chìm vào giấc ngủ cùng với những lời nói còn vang vang bên tai “Nhà hết tiền rồi, mẹ đang bị bệnh, cháu đã vào năm học mới, nhà mình mưa xuống dột quá nhiều, nhà xuống cấp mà chưa có tiền để sơn sửa lại?”. “Deadline là chiều mai, em làm xong và giúp anh xem lại đống giấy tờ này, điều chỉnh lại nếu có sai sót!”. “Em cố gắng giúp cháu nhé, biết là em bận nhưng không nhờ em, chị không biết phải nhờ ai cả!”. “Em đã đi làm về chưa? Nhớ ghé chợ hay siêu thị mua đồ ăn, anh đi uống với đồng nghiệp, chắc về trễ đó, đừng đợi anh!”

Chỉ cần ngủ một giấc và rồi sáng mai thức dậy, mọi thứ sẽ trở lại tốt đẹp như thường. Cô cũng sẽ dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng, đánh thức người đàn ông của mình rồi chạy xe đi làm. Cô vẫn sẽ là cô gái luôn mỉm cười thật tươi và mang năng lượng tích cực cho cả phòng. Cô cũng sẽ là người phụ nữ may mắn vì có chồng yêu thương, có gia đình hạnh phúc, được nhiều người quý mến và coi trọng năng lực. Cô vẫn sẽ là cánh tay đắc lực của sếp, sẽ cùng mọi người giải quyết mọi khó khăn và rồi khi trở về nhà, khi mọi thứ chìm vào yên tĩnh cũng sẽ là lúc cô đối diện với chính mình, với bản ngã là một con người yếu đuối và cô độc.

© Tâm Di - blogradio.vn

Xem thêm: Nơi anh trở về có mùa thu

Tâm Di

Mỗi người sinh ra trên đời này đều có một vẻ đẹp, tài năng và giá trị khác nhau, không ai là vô dụng hay dư thừa trên cuộc đời này cả, như Albert Einstein đã nói: “Mọi người đều là thiên tài…Nếu bạn đánh giá con cá bằng khả năng leo cây của nó, suốt đời nó sẽ tin rằng mình là kẻ ngốc nghếch”. Chúc tất cả các bạn đều phát hiện được tài năng và vẻ đẹp của mình.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top