Chúng mình còn trẻ nên đừng sợ cô đơn
2021-10-12 01:25
Tác giả: Trần Thảo Trang
blogradio.vn - Khi chúng ta còn trẻ, đôi lúc cũng cần những khoảng lặng của của cô đơn để biết được mình là ai, sống chậm lại một chút để không đánh mất chính mình. Nếu chúng ta chạy đua với guồng quay của cuộc sống có khi sẽ không thấy được niềm vui nhỏ nhoi vẫn tồn tại xung quanh. Cũng vì chúng ta còn trẻ, nên cô đơn chẳng có gì đáng sợ. Mà ngược lại, những ai sợ cô đơn đã lãng phí một đời bình yên.
***
Người ta vẫn nói cô đơn đáng sợ lắm. Nó giống như một nỗi đau gặm nhấm, nhất là khi không gian chìm sâu vào yên tĩnh, bao bọc bởi màn đêm. Lúc đó bao nhiêu tâm trạng nỗi buồn chất chứa quanh quẩn trong đầu ta. Thế nhưng, khi đã quá quen thuộc với cảm giác cô đơn, chúng ta chẳng còn sợ gì nữa, ta xem nó như một người bạn chỉ xuất hiện khi đêm xuống và biến mất đi khi bình minh xuất hiện.
Dẫu vẫn biết ai rồi cũng phải trưởng thành. Càng lớn ta luôn có cảm giác mình nhỏ bé giữa cuộc đời. Chúng ta bị lạc nhịp giữa bản nhạc yêu thương và chênh vênh vô định khi mang trong mình nhiều cảm xúc không tên khác.
Cũng là con đường quen thuộc hằng ngày ta đi qua nhưng mọi thứ đã có nhiều đổi thay, những hàng cây xanh đã khoác lên mình biết bao nhiêu mùa lá mới, những hàng quán, hàng ghế đá vẫn nằm im lìm ở đó, chỉ có người là thay đổi. Nhưng chúng ta vẫn một mình đi qua nơi đây, vẫn vương vấn những gì đã xảy ra trong quá khứ. Phải chăng ta đã quá cố chấp khi không muốn chấp hiện tại, luôn sống trong quá khứ và luôn hồi tưởng về nó.
Khi đi qua đoạn đường mà cả hai đã từng nắm tay nhau đi dạo, ăn những món ăn yêu thích, mọi thứ ùa về, hiện ra ngay trước mắt không hiểu sao khóe mắt cay cay. Cô đơn cứ thế đeo bám và trở thành người bạn đồng hành lúc nào không hay, chúng ta như những con ốc luôn cuộn cảm xúc của mình trong chiếc vỏ cứng cáp khó có thể phá bỏ được.
Chúng ta trốn chạy và lảng tránh mọi sự quan tâm từ những người xung quanh. Sợ phải mở lòng, sợ những cuộc tiếp xúc, kết giao những mối quan hệ mới để rồi sau đó nhận ra cũng chỉ có chúng ta đối diện với thực tại. Có lẽ cô đơn quá lâu sẽ làm chúng ta chai sạn cảm xúc, sợ phải tổn thương lần nữa.
Có lẽ bạn đã sai khi nghĩ rằng cô đơn đáng sợ sẽ theo ta cả đời. Hãy thử sống chậm lại, hiểu rõ suy nghĩ của chính mình, cô đơn cũng là một cung bậc cảm xúc, tạo nên mảnh ghép của cuộc sống của mỗi người. Đặc biệt là tuổi trẻ. Hãy cứ lạc quan vui vẻ, cô đơn cũng chẳng phải con quái vật đáng sợ đến thế đâu.
Cuộc sống còn rất nhiều điều thú vị, chờ ta khám phá ở tương lai. Phố kia vẫn đông người, dòng người vẫn hối hả ngược xuôi, tại sao chúng ta phải mang, ôm và giấu kín trong lòng nỗi cô đơn. Nghĩ tích cực và thoáng hơn chúng ta sẽ nhận ra cô đơn không đáng sợ như mình nghĩ.
Chúng ta còn trẻ, còn nhiều sự lựa chọn, còn nhiều thời gian dành cho chính mình, gia đình, bạn bè. Hãy tập sống mà không cô đơn. Hãy thức dậy với một ngày tràn đầy năng lượng, vươn mình trước ánh nắng của bình minh. Cười thật tươi đón một ngày mới bên tách cà phê còn nóng hổi.
Cô đơn không đồng nghĩa với việc không hạnh phúc. Thế giới bên ngoài quá xô bồ, tấp nập và ồn ào. Cuộc chiến giành giật được và mất, áp lực công việc, tình cảm, cuộc sống bon chen mệt mỏi. Chúng ta trở về với cô đơn như trở về với chính mình, yên bình đến lạ thường. Lúc này cô đơn giống như một chiếc gương thật lớn, chúng ta có thể soi mình và nhìn lại chính mình, phản chiếu chặng đường mà chúng ta trưởng thành và sống tốt như thế nào. Mong muốn cải thiện gì đó để ngày càng hoàn thiện chính mình.
Khi chúng ta còn trẻ, đôi lúc cũng cần những khoảng lặng của của cô đơn để biết được mình là ai, sống chậm lại một chút để không đánh mất chính mình. Nếu chúng ta chạy đua với guồng quay của cuộc sống có khi sẽ không thấy được niềm vui nhỏ nhoi vẫn tồn tại xung quanh. Cũng vì chúng ta còn trẻ, nên cô đơn chẳng có gì đáng sợ. Mà ngược lại, những ai sợ cô đơn đã lãng phí một đời bình yên.
© Trần Thảo Trang - blogradio.vn
Xem thêm: Anh còn nhớ em không? | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?