Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lặng nghe tiếng mưa đêm Sài Gòn

2018-10-17 01:26

Tác giả:


blogradio.vn - Đêm nay, Sài Gòn lại mưa. Tiếng mưa reo trên mái nhà trọ thật buồn. Mưa như cuốn lấy những ưu tư của tôi trôi về nơi quê cũ. Ánh mắt như người vô hồn. Tôi lặng lẽ nhìn mưa, rồi ước mình được một lần hóa thân vào những hạt mưa kia để rong chơi khắp chốn, thôi phải lo nghĩ về những chuyện bên đời làm cho con người ta phải mệt mỏi vì nó.

(Thân tặng NT)

Mưa là một điều gì đó đã quá đỗi quen thuộc với tôi. Thế nhưng lần này lại khác, những cơn mưa ở nơi “đất khách quê người” chạm sâu thẳm vào tim tôi những nỗi buồn vô tận. Mưa Sài Gòn, những cơn mưa vẫn thế, chợt đến chợt đi như một gã giang hồ phiêu bạt khắp bốn phương không biết đâu là nhà.

Lặng nghe tiếng mưa đêm Sài Gòn

Tôi vẫn chưa quen lắm với thời tiết nơi này. Vì tôi rời quê vào Sài Gòn để mưu sinh chưa được bao lâu. Thật tình tôi không muốn rời quê hương miền Trung nắng gió của mình để đi “tha phương cầu thực” đâu. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không bình lặng mà luôn có những sóng gió và buộc người ta phải kiên cường chống chọi với nó như một thử thách của cuộc đời. Tôi biết thành công không bao giờ đến dễ dàng với bất kỳ ai nếu như họ không có đủ can đảm đi trên chính đôi chân của mình và không ngừng nỗ lực cố gắng. Tôi nhớ, ngày tôi tốt nghiệp với tấm bằng cử nhân sư phạm loại ưu, mẹ tôi đã rơi nước mắt vì sự cố gắng của tôi đã mang lại thành quả xứng đáng. Suốt những năm tháng nuôi tôi ăn học, ba mẹ đã vất vả rất nhiều. Lưng còng đi thấy rõ, tóc bạc thêm mấy phần. Từng ấy năm không biết là đã có bao nhiêu bao lúa, bao nhiêu ruộng sắn, ruộng mía... bán đi để có tiền nuôi tôi ăn học. Công ơn ấy làm sao có thể quên đi được. Ra trường, tôi mong ước sẽ được về dạy tại một ngôi trường gần nhà để tiện thể chăm sóc ba mẹ. Thế nhưng, cuộc sống đâu phải lúc nào cũng như mình mong muốn. Tôi đành phải cất bước ra đi để đi tìm lẽ sống cho mình. Lần này mẹ lại khóc, nhưng khác với lần trước không phải vì khóc hạnh phúc, mà khóc vì thương xót cho tôi.

Sài Gòn – Thành phố phồn hoa đô hội. Tôi chưa bao giờ thấy những ngôi nhà sầm uất và “chọc trời” như thế. Phố sá ở đây lúc nào cũng tấp nập xe cộ, đông đúc. Tôi cảm thấy mình lạc lõng giữa một nơi xa lạ. Ở đây dường như người vùng miền nào cũng có. Giọng Bắc, Trung, Nam pha lẫn. Mà cũng phải thôi, tôi nghe nói thành phố này rất bao dung. Nó có thể thu nạp tất cả mọi người, từ kẻ nghèo hèn, thất bại cho đến những người giàu có và thành công. Đôi khi tôi tự nghĩ, có phải chăng mình cũng là một kẻ thất bại nên mới đến thành phố này. Nhưng tôi gạt phắt đi cái suy nghĩ mông lung ấy, vì trong đầu tôi lúc này lại nhớ đến hình ảnh của mẹ tôi từng chiều ngóng đợi đứa con ở một nơi xa làm tôi không thể cầm lòng được. Tôi lại quyết tâm hơn và tự hứa sẽ không bao giờ để bản thân mình gục ngã, không để ba mẹ phải lo lắng thêm một lần nào nữa.

Lặng nghe tiếng mưa đêm Sài Gòn

Sài Gòn đang mùa mưa, có lẽ vì thế mà những cơn mưa luôn đến bất ngờ, vội vã như chính nhịp sống của nơi đây. Đứng trên ban công nơi làm việc và nhìn những hạt mưa rơi mà lòng tôi phong kín những nỗi buồn. Chưa bao giờ có những cơn mưa làm tâm hồn tôi cô quạnh như lúc này. Những chiếc lá khô nối đuôi nhau theo dòng chảy trôi về nơi xa thẳm. Dòng người khẩn thiết lướt qua nhau dưới lớp bụi mưa và ánh đèn phố thị mờ mở ảo ảo. Ôi! Nỗi nhớ quê trong tôi lại đau đáu. Tôi lại nhớ đến hình ảnh của ba trong những ngày mưa lũ phải vất vả với ruộng đồng. Tôi nhớ đến cái mùi hăng hắc của những củ khoai lang, khoai sắn bị ngập úng sau mùa lũ mà ba mẹ tôi đã mót được đem về chống chọi qua cơn đói. Mẹ nói anh em chúng tôi phải cố gắng học giỏi để sau này thoát được cái cảnh nghèo như ba mẹ lúc này. Tuổi thơ của anh em chúng tôi không được suôn sẻ như bao gia đình khác. Và có lẽ những kỷ niệm của những ngày mưa, gió nghèo khó ngày ấy suốt một đời tôi cũng không thể nào quên được.

Đêm nay, Sài Gòn lại mưa. Tiếng mưa reo trên mái nhà trọ thật buồn. Mưa như cuốn lấy những ưu tư của tôi trôi về nơi quê cũ. Ánh mắt như người vô hồn. Tôi lặng lẽ nhìn mưa, rồi ước mình được một lần hóa thân vào những hạt mưa kia để rong chơi khắp chốn, thôi phải lo nghĩ về những chuyện bên đời làm cho con người ta phải mệt mỏi vì nó. Nhưng cuộc sống này không cho con người ta mãi chìm trong những mộng tưởng. Tôi khép cửa phòng trọ. Ngoài kia tiếng mưa đêm vẫn thì thầm khắp phố làm tâm hồn tôi không thôi thổn thức giữa nơi xứ người.

© Nguyễn Hoài Ân – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mưa nào mà không tạnh?

Mưa nào mà không tạnh?

Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.

Ai bán

Ai bán

Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười

Tía là quê hương

Tía là quê hương

Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba

Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!

Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!

Thật sự, giờ cậu đã hiểu ra tôi và biết thương tôi. Cái ôm hòa giải gỡ bỏ mọi nút thắt suốt tám năm qia. Đó cũng là lần đầu và cũng là lần cuối cùng cậu thật tâm xem tôi là chị dâu của cậu, chúng tôi được là chị em.

Đa ơi

Đa ơi

Đa ơi! Sao buồn thế Trông bọn trẻ đến tìm Suốt thời gian im tiếng Lặng lẽ một niềm riêng

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 5)

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 5)

Cảm ơn cuộc gặp gỡ ấy đã đưa chúng mình từ hai người xa lạ đến với nhau thành người thương. Từ nay mình không còn một mình nữa mà có người cạnh bên quan tâm và yêu thương.

Làm gì để sống hạnh phúc?

Làm gì để sống hạnh phúc?

Chính bản thân bạn, sống trong chính câu chuyện của mình nhưng cũng không biết mình có đang thực sự hạnh phúc hay đang cố ích kỷ che đậy một vết thương cũ.

Thuận vợ thuận chồng

Thuận vợ thuận chồng

Dù có lúc “Cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” nhưng cuối cùng họ vẫn nghĩ đến cái nghĩa cái tình, vẫn “ăn đời ở kiếp” với nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, giữ cho tổ ấm gia đình luôn được bền vững, tốt đẹp.

Các tầng mây

Các tầng mây

Tôi muốn có một người ngang tầm với mình, không phải về gia cảnh mà là mindset, anh có thể giàu hoặc nghèo hơn tôi nhưng về tư duy sống thì chúng ta phải đồng điệu.

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 4)

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 4)

Có lẽ mình là một cô gái may mắn và hạnh phúc khi nhận được lời tỏ tình trực tiếp như thế. Có thể những lời tỏ tình có thể không quá ngọt ngào trau chuốt thế nhưng lại thật chân thành. Ngày trước lúc mình chọc anh thế mối quan hệ của cả hai đang là gì, anh bảo rằng bản thân không muốn nói những lời quan trọng thông qua tin nhắn. Có thể thấy anh nghiêm túc với mối quan hệ này như thế nào.

back to top