Sài Gòn những ngày vắng người vắng tình
2017-11-12 01:00
Tác giả:

Ngày tháng sao dài rộng quá, vậy mà, thoắt cái đã đến mùa đông.
Sài Gòn làm gì có mùa đông. Có chăng là những ngày có gió bay nhè nhẹ, lá bắt đầu rơi và người ta không còn nhìn thấy những cơn mưa dai dẳng.
Tôi vẫn còn nhớ con đường có hàng me xanh ấy, ngang qua một bãi rửa xe, ngang qua một khu đất ẩm mọc đầy cỏ lau, ngang qua một tòa cao ốc, ngang qua xóm trọ nghèo, ngang qua một ngôi đình nho nhỏ. Thời sinh viên vẫn đạp xe đi về trên con đường ấy. Đường Sài Gòn là những đoạn đường bằng lì, không uốn quanh, không dốc dác như phố núi nơi tôi hằng nhớ. Vậy mà cũng dừng lại thở hổn hển rồi rủ nhau ghé vào quán ven đường giải khát.
Mùa mưa trời ngập lụt, xe tắt máy, hai người trẻ chung một chiếc áo mưa, khúm núm núp vào nhau nghe hơi ấm tỏa ra từ những giọt mồ hôi nặng trĩu. Vất vả. Sống ở thành phố này thật vất vả.
Vì thế mà tôi thích những tháng này. Trời dịu đi và mỗi khi ra đường nếu có lỡ đụng xe, người ta vẫn cảm thấy mình có lỗi nhiều hơn nên giả vờ quày quả bỏ đi, giả vờ như chẳng có chuyện gì.
Những tháng này, hai đứa ra bờ sông hóng gió. Mùi khó chịu của những dòng kênh rạch ở đây vẫn có thể dễ chịu khi tôi nghe tiếng đàn êm ru cất lên. Bầu trời chiều ở đây chẳng có gì đẹp cả, nhưng những làn khói trắng bên kia sông thì đẹp. Tôi cảm nhận điều đó bằng tất cả khối óc và con tim của tuổi trẻ. Tôi mường tượng ra cảnh trong bài hát “Chị tôi”, và tiếng đàn của anh lại cất lên bên cạnh, da diết.

Mùa đông là mùa của hạnh ngộ. Mùa này có nhiều sinh nhật của những người mà tôi yêu thương. Thường thì sẽ ôm nhau, nếu đang co ro nơi phố núi. Nhưng ở đây tiết trời vẫn nóng ẩm, chỉ đôi chút hanh khô từ phương Nam ùa về. Thế nên người ta không ôm nhau, đặc biệt là ở ngoài đường vào buổi trưa. Người ta vào quán cà phê máy lạnh, nhạc rên rĩ một chút cho có vẻ ẩm ương, ở đó người ta ôm nhau được, và ngủ say trong tiếng nhạc cho đến tận khi giật mình thấy ngoài kia trời đã tối và mát trong. Vậy là mùa đông rồi đấy.
Đến mùa đông sau đó thì không còn bên nhau nữa. Rời cái quận nhỏ bé ấy mà đi, mỗi người một hướng. Nhưng vẫn là Sài Gòn. Ra trường rồi vẫn bám víu Sài Gòn để vớt lấy chút danh dự của kẻ đi học xa mấy năm trời. Quê hương đang đợi gọi tên mình, chờ đợi vinh quang.
Sài Gòn mùa vắng những cơn mưa chứ chẳng phải Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa. Sài Gòn mà vắng những cơn mưa lại càng buồn hơn nữa. Như người vắng người, tình vắng tình.
Mùa này thời tiết đẹp đấy. Nhưng rồi người ta vẫn nhớ những cơn mưa, như nhớ da nhớ thịt, nhớ mùi hương, dù xấu xí, dù hôi hám.
Sài Gòn chẳng đủ lạnh để nỗi cô đơn được trọn vẹn. Vậy thì cứ mưa đi cho người ta sướt mướt trông có vẻ buồn thê lương. Thôi thì mùa này, đành phải gói những yêu thương trăn trở vào lòng, bước ra đường ngập tràn nắng trong và gió hiu hiu, tận hưởng những ngày cuối năm vui vẻ, quên mình đi mà sống, quên buồn đi mà sống.
Mùa nào cũng sẽ có những kỉ niệm riêng.
© Dao Vu Hoang Vy – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.