Sài Gòn như tình nhân chưa kịp yêu thương trọn vẹn
2017-07-28 01:20
Tác giả:
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, Sài Gòn cũng là tình nhân mà tôi chưa kịp yêu thương trọn vẹn, từng là miền đất hứa trong tôi và giờ vẫn thế. Sài Gòn dang tay đón hàng triệu người, những người xa xứ, chọn thành phố này như quê hương thứ hai của mình. Sài Gòn, hơn hai năm rồi tôi chưa được trở lại.
Lần đầu tiên đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất cũng là lần đầu tôi chạm tới Sài Gòn. Một chút ngạc nhiên và lạ lẫm, khi đã 2 giờ sáng, nhịp sống Sài Gòn vẫn sôi động, Sài Gòn không ngủ, người Sài Gòn vẫn ngồi cạnh nhau bên ly cà phê chuyện trò.
Ai đó đã từng viết: “Sài Gòn hào phóng nắng và lênh láng mưa”. Đúng thế, Sài Gòn chỉ vỏn vẹn hai mùa mưa – nắng. Mùa nắng ở mảnh đất này khác quê tôi. Sáng sớm tinh sương, dạo bước trên phố, Sài Gòn hơi se lạnh, tôi thích khoác một chiếc áo cardigan mỏng, ngắm nhìn khắp phố phường. Nhịp sống buổi sáng hối hả, vội vã mà cũng rất thong dong. Trưa đến, nắng rực rỡ, nắng vẫn tung tăng nhảy múa nhưng không nóng rát mà êm dịu lạ thường. Đêm, gió lùa mơn man, khoan khoái lắm, có lẽ vì thế mà người dân nơi đây thích ngồi bên nhau trên vỉa hè, trong quán nhậu uống bia hơi sau một ngày làm việc.

Sài Gòn có cả mưa, mưa vào mùa xối xả suốt cả tuần, đến bất chợt rồi cũng đi rất tình cờ. Sau mỗi cơn mưa thấy lòng cứ thênh thang, hả hê và tươi mới. Nhớ những chiều mưa ùa về, đứng ngoài ban công kí túc xá, nhìn dòng nước mưa đổ xuống sân trường rào rào thích thú như một đứa trẻ. Mấy ngày nay, Hà Nội cũng mưa liên miên mỗi chiều về, đêm đến. Đêm qua, mưa rào làm nhớ Sài Gòn quá, nhớ dư vị Sài Gòn, nhớ mỗi đêm Sài Gòn mưa, mùi đất nồng hăng, âm ẩm phía sau khu nhà hòa trong không khí, mùi ngai ngái của rặng cây trước ban công kí túc giăng giăng trong không gian.
Sài Gòn – thành phố trẻ trung, năng động bậc nhất Việt Nam. Tôi đến mảnh đất này và đặt Sài Gòn như một vị trí đặc biệt trong lòng. Sài Gòn đón nhận và đối đãi với tôi như người con ruột thịt, bằng sự yêu thương giản dị và trân quý. Sài Gòn lay động tôi ngay từ những ngày đầu gặp mặt.
Tôi nhớ những buổi tan học, bác tôi gọi tối về ăn cơm, nay bác làm bún bò mày thích. Cứ mỗi tối như vậy, tôi phi xe máy vù vù về nhà, chỉ cần được về nhà bác quây quần cùng mọi người bên mâm cơm của một gia đình miền Bắc làm tôi phấn chấn, sung sướng.
Tôi thích cùng chúng bạn rồi ngồi ngắm thành phố trên xe bus. Ẩm thực Sài Gòn lúc nào cũng làm tôi mê mẩn, ở đây, nhiều đồ ăn vô kể, món nào tôi cũng thèm. Nhắc lại nhớ những dĩa cơm tấm sườn nướng thơm lừng mà ở phố nào cũng có, nhớ một tô hủ tiếu bình dân nóng hổi, một bịch bánh tráng trộng chua cay trước cổng trường. Hoa quả lúc nào cũng sẵn, mùa chôm chôm.
Khó khăn lớn nhất khi ở Sài Gòn có lẽ là vượt qua nỗi nhớ nhà luôn thường trực trong tôi. Xa quê hương, lúc nào cũng mong ngóng được gặp người đồng hương trên mảnh đất này.

Đôi khi bâng quơ lặng nhìn mọi thứ trong không gian, tôi vui thầm trong lòng, thầm cảm ơn cuộc sống luôn cho tôi được gặp những con người sống chân thành, dễ mến, tốt bụng, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Từ khi bước chân tới Sài Gòn, tôi được sống trong một tập thể lớp có những người bạn thật tuyệt vời, những năm tháng sống cùng bạn bè chắc hẳn mãi không quên được. Cả phòng kí túc xá của tôi nữa, 12 đứa cùng chung một phòng khá rộng rãi, 12 tính cách khác nhau nhưng sống chan hòa, ân ái như một tổ ấm. Bọn nó không chỉ giúp đỡ một đứa xa quê như tôi mà luôn quý mến tôi như chị em ruột. Nhớ những phần cơm bọn nó chia cho tôi, cả những lần đi dã ngoại cùng nhau, lần đi Tây Ninh đáng nhớ, tất cả sẽ mãi là kỷ niệm. Người Sài Gòn thật sự rất dễ thương, giọng Sài Gòn thật sự rất ngọt ngào, đó cũng chính là điều tôi ấn tượng nhất về nơi đây.
Tôi về Bắc hơn hai năm rồi, thi thoảng những đứa bạn vẫn nhắc, nhắn tin hẹn tôi trở lại Sài Gòn chơi.
Nhất định tôi sẽ quay trở lại. Hẹn gặp lại, Sài Gòn của tôi!
© Trần Tuyết (Hà Lâm) – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.








