Sài Gòn chỉ có nắng nên không biết Hà Nội lạnh ngày đông
2017-06-13 01:12
Tác giả:
Chỉ khi nào một mình thức hết đêm mới biết đêm dài; chỉ khi nào một mình lạc bước giữa phố đông mới thấy cuộc đời dài rộng quá trong khi bản thân em lại quá nhỏ bé. Em không sợ đêm dài, càng không sợ một mình trên phố nhưng em sợ ngày dài tháng rộng ấy không biết đến khi nào mới có thể chạm bước nhau.
Em không cần một trái tim rực lửa chỉ cần trái tim ấy chứa mình em là đủ. Em không cần một đôi tay to lớn chỉ cần đôi tay ấy mãi nắm chặt tay em trước những biến cố của cuộc đời. Em không cần một bờ vai chắc khỏe chỉ cần bờ vai ấy sẵn sàng để em tựa vào mỗi khi mỏi mệt. Thế nhưng có khi ngỡ yêu thương hóa ra lại là hư vô, thế nhưng có khi ngỡ là đã tìm thấy nhau nhưng rồi lại để lạc mất nhau.
Đã khi nào, chúng ta bước đi giữa cuộc đời mà cảm thấy tiếc nuối cho những ngày đã cũ không anh? Ở đó chúng ta đã từng là điều đặc biệt của nhau, chỉ là thời gian không thể dừng lại nên mọi thứ đã đổi thay rồi.

Có phải em đã đánh rơi cảm xúc của mình về anh ở một nơi nào đó, em thờ ơ với mọi thứ và ít trải lòng mình hơn. Nhưng em cảm nhận được rất rõ ràng, ấy là thứ cảm giác mơ hồ, xót xa, có chút luyến tiếc và nỗi đau thì hiện hữu nơi lồng ngực với vô vàn nỗi nhớ.
Có những lúc muốn yêu thương một ai đó thật nhiều nhưng trái tim lại chẳng còn thấy rực lửa yêu đương. Phải chăng những năm tháng của tuổi trẻ khiến bản thân chai sần đi cho những đau thương cùng những vết xước chằng chịt khắp tâm hồn mình chẳng thể chữa lành. Cứ lửng lơ, cứ lưng chừng chỉ chực rơi xuống.
Em không tin rằng phải đi qua hết những nỗi đau mới biết hạnh phúc được đánh đổi bằng cả cuộc sống. Em cũng không tin rằng niềm vui chỉ có thể tồn tại khi nó bắt đầu cho một nỗi đau. Trong đời có những ngày như thế, chợt nhớ, chợt mong!
Em dừng lại trước cánh cửa ngôi nhà anh, từ lầu 3 vọng xuống tiếng nhạc du dương. Em ngần ngại không dám đẩy cửa bước vào, thi thoảng vẫn như vậy, bước chân lại lơ đãng cùng chuyến bay vút cao đưa em tới nơi này mà không hề hay biết. Mọi thứ vẫn vậy, dường như không có gì thay đổi cả, vẫn ngôi nhà ấy, vẫn cánh cổng sắt màu xanh đã cũ.

Tất cả như một thói quen, như một lối mòn. Chợt tiếng leng keng của người phụ nữ lao công bên đường khiến em bừng tỉnh “mình đang đi đâu thế này?”. Em quay đầu, nhón chân bước ra phía đường trước mặt thì bắt gặp ánh mắt của Minh. Có lẽ Minh đã đứng nhìn em một hồi rất lâu và cũng đã kịp nhìn thấy vài giọt nước rơi ra từ khóe mắt.
- Chị! Sao chị không vào?
Mỉm cười ngần ngại không trả lời Minh. Khẽ quay đi quệt vội dòng nước. Minh cũng không đợi chờ câu trả lời nữa.
- Cùng em đi uống ly cà phê nhé!
Bước vào một quán cà phê trong hẻm Phạm Ngũ Lão mà ngỡ như vừa xem một cuộn phim ký ức. Tất cả không gian ở đây đều tạo nên một cảm giác thân thuộc như hơn một năm trước. Còn nhớ, trước đây mỗi lần vào Sài Gòn, anh đều dẫn em tới nơi này, anh bảo đây là góc trú ngụ của anh, mỗi khi lòng cô đơn anh đều tìm đến đây, cà phê ở đây có vị rất riêng khác những nơi khác, phải chăng là vị của nắng miền Nam? Quán tuy nhỏ bé đơn sơ, nằm lọt giữa phố Tây hoa lệ, không rực rỡ màu mè nhưng quán lúc nào cũng đông khách.
- Chị biết anh sắp đi chưa? Mọi thủ tục đã hoàn tất nhưng em thấy anh vẫn buồn nhiều. Em không hiểu sao ngày ấy hai người lại chia tay?
Câu hỏi của Minh dường như kéo không gian trở về với thực tại. Trên đời này, không có gì là bất biến. Giữa em và anh có lẽ cũng là vậy? Là chưa đủ thấu hiểu, chưa đủ quan tâm hay chưa đủ yêu thương. Chúng ta sẽ không thể lý giải được tại sao yêu thương nồng nhiệt nhưng đến một ngày mọi thứ bỗng trở nên nhạt nhòa dần theo năm tháng. Sau tất cả, người ta sẵn sàng đặt dấu chấm hết cho một cuộc tình. Bởi lẽ tình yêu không phải là một điều vĩnh cửu, thế nên xin đừng mặc cả, đừng oán hận, đừng đổ lỗi cho ai rằng phải trọn đời trọn kiếp không lìa xa nhau.

- Có lẽ anh đã sai khi không biết quan tâm em và anh không hiểu được em. Anh đã cố gắng thay đổi để quan tâm em nhiều hơn nhưng chắc không được. Mình dừng lại em nhé!
Anh đã nói như thế vào một ngày Hà Nội mưa và lạnh buốt. Rốt cuộc là giữa anh và em quá khác biệt hay vì Sài Gòn chỉ có nắng nên không biết Hà Nội lạnh đến thế nào mỗi khi gió mùa đông tràn về. Hay do khoảng cách quá xa mà lòng người không đủ lớn.
Còn đường chúng ta đi qua dường như bình yên quá, thứ bình yên tưởng chừng ai cũng muốn có, không cãi vã, không có những khoảnh khắc ngọt ngào lãng mạn, đơn giản chỉ là trọn ở lại bên nhau. Mỗi ngày cứ thế qua đi mà nếu như không có những thói quen kia, con người ta lại thấy cô đơn và thiếu vắng. Khép mi ngăn những giọt nước mắt mới biết từng là điều đặc biệt của nhau dù là ở thời điểm nào, dù là rất ngắn hay rất dài và dù chẳng thể ở bên nhau đến hết cuộc đời thì đó cũng là một điều ý nghĩa.
© Hàng Xóm – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cuộc sống như cơn mưa, người khôn ngoan cầm ô và tiến về phía trước
Mọi thứ sẽ biến chuyển và cuối cùng sẽ ngọt ngào. Chỉ cần bạn đủ kiên cường, đủ dũng cảm, thủy triều sẽ rút, đường lầy sẽ khô, trời âm u sẽ sáng, những điều tốt đẹp bạn mong muốn sẽ từ từ đến.

Phía sau một người phụ nữ…
Người phụ nữ hạnh phúc là khi gương mặt họ luôn toát lên vẻ rạng rỡ, tươi tắn, thần thái tự nhiên. Họ hạnh phúc là vì người đàn ông phía sau họ cũng hạnh phúc.

Tháng 3 rồi…
Tháng 3 rồi, hoa gạo cứ đỏ tươi Đỏ như màu của những lời ước hẹn Như đôi gò má ai kia lúc thẹn Cháy cả vùng trời cháy cả những giấc mơ

Tình em da diết hương tràm
Có những lần, mải miết với khung cảnh thanh bình, lãng mạn, tôi và em quên cả hoàng hôn đang thấp thoáng trên dòng kênh. Hai đứa về nhà khi trời đã tối om. Tôi ngồi ngắm em trong bóng đêm để nghe tim mình thổn thức, dạt dào tình yêu…

Phố thị xa hoa những mảng màu
Chiều tan làm trên dòng đường hối hả, có phút giây nào bạn chợt tranh thủ lấy ít phút dừng đèn đỏ mà ngắm nhìn người xe ngược xuôi vội vã, ngắm nhìn những mảnh đời mưu sinh trên chốn đô thị này chưa? Ngắm cùng tôi nhé!

Tướng lông mày trăng non tiết lộ điều gì về tài vận của một người?
Người sở hữu tướng lông mày trăng non sẽ có tài vận như thế nào?

Thanh xuân anh nợ em một người
Tôi tự nhủ mình phải quên đi, thế nhưng mỗi lần gặp anh, trái tim tôi lại không nghe lời. Anh kể về cô ấy với ánh mắt sáng rực như sao trời, còn tôi thì chỉ biết nhìn anh, lòng đầy những cơn mưa không tạnh.

Nơi bình yên
Hay những khi có chút tóp mỡ, má lại làm món canh tóp mỡ hành thơm lừng, cả nhà xúm xít bên mâm cơm, tiếng cười nói rộn rã. Hương vị ấy, đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy như còn vương vấn trên đầu lưỡi, như một thứ gia vị níu giữ những tháng ngày ấu thơ.

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con…
Thỉnh thoảng mẹ gọi điện nhắc nhở chuyện ăn uống, nghỉ ngủ, công việc của tôi. Mẹ buồn khi tôi cứ đi biền biệt, mẹ đau lần tôi vấp ngã. Những lời dạy xưa của mẹ giúp tôi đứng lên, bước tiếp trên con đường đời đầy chông gai, gập ghềnh, đầy xô bồ, bon chen...

Ngỡ ngàng hoa ngọc nữ
Nhiều người ví hoa ngọc nữ như chú rồng nhả ngọc, như tiên nữ hoa giáng trần,… Tất cả sự ưu ái, yêu thương ấy khiến ngọc nữ càng trở nên sang trọng, vương giả và quyến rũ.