Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sài Gòn ơi ta nhớ ngay khi ở giữa lòng phố

2017-04-28 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Đối với mỗi vùng đất khi ta đi qua đều sẽ có một cảm giác nhung nhớ khi rời xa mảnh đất ấy. Nhưng đối với Sài Gòn, ta lại nhớ ngay khi ở giữa lòng phố.

***

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn” (Chế Lan Viên)


Đối với mỗi vùng đất khi ta đi qua đều sẽ có một cảm giác nhung nhớ khi rời xa mảnh đất ấy. Nhưng đối với Sài Gòn, ta lại nhớ ngay khi ở giữa lòng phố.

Sài Gòn, hai từ nghe thân quen quá đỗi nhưng vẫn có chút gì đó lạ lẫm. Ngần ấy năm sống ở Sài Gòn cứ ngỡ đã thấu hiểu hết lòng phố nhưng rồi bất chợt nhận ra không phải là như vậy. Sài Gòn vẫn luôn là một ẩn số và chúng ta vẫn hàng ngày giải mã.

Sài Gòn, đối với người khác là mảnh đất xa hoa đầy cạm bẫy nhưng đối với tôi, Sài Gòn dịu dàng, hiền lành và bình dị đến lạ thường.

Buổi sáng ở Sài Gòn bắt đầu bằng những ly cà phê vỉa hè. Ánh nắng sớm ban mai cố gắng len lỏi xuyên qua những khu nhà cao tầng chọc trời chiếu sáng một góc phố vàng ươm. Những cụ già ngồi tán gẫu vài ba câu chuyện góp nhặt từ quá khứ trên bàn là những ly cà phê đen thơm ngát. Bên cạnh là bộ cờ tướng, vừa trò chuyện vừa nhíu mày suy tư nên đi bước nào để bảo toàn quân mình mà triệt hạ được đối phương. Bởi đôi khi cuộc đời cũng họ cũng như những ván cờ ấy, một phút sa cơ đánh mất cả mấy mươi năm gầy dựng.

Sài Gòn ơi ta nhớ ngay khi ở giữa lòng phố

Buổi sáng Sài Gòn bắt đầu với những tiếng rao của những người bán hàng rong từ tờ mờ sớm. Họ đi khắp những ngõ ngách của thành phố. Giọng rao ấy như một thanh âm trong trẻo giúp thành phố thêm phần nhộn nhịp sôi nổi.

Buổi sáng Sài Gòn bắt đầu với những gia đình buôn bán phải dậy thật sớm để tranh thủ dọn hàng cho kịp giờ ăn sáng của những người đi làm. Những đứa trẻ phải dậy sớm phụ cha phụ mẹ dọn hàng vẫn còn ngủ gà ngủ gật.

Buổi sáng Sài Gòn bắt đầu với những chiếc xe bánh mì khắp đường phố. Những người đi làm tấp vô lề mua vội ổ bánh mì rồi rồ ga vụt đi. Sài Gòn bận rộn lắm, vậy nên họ phải tranh thủ từng phút từng giây để kịp mà bon chen với đời. Cũng nhiều khi cô bán bánh mì nhận ra khách quen hàng sáng đều ghé nên dặn nhân viên của mình bỏ thêm miếng chả hay miếng thịt nguội vào ổ bánh mì kia rồi mỉm cười thân thiết. Dù cho vị khách kia cứ từ chối. Sài Gòn đâu xa lạ như người ta vẫn nghĩ? Ở đâu đó thành phố hơn chín triệu dân kia vẫn có những người tốt cơ mà.

Buổi sáng Sài Gòn bắt đầu với kẹt xe, khói và bụi. Và buổi sáng Sài Gòn bắt đầu với những dòng người hối hả ngược xuôi…

Còn đêm, Sài Gòn trở thành thành phố không bao giờ ngủ. Có lẽ trước đây đã như thế, bây giờ cũng vậy và tin rằng mãi về sau cũng không đổi thay.

Đêm Sài Gòn, người ta vẫn tất bật hối hả với những gánh mưu sinh đè nặng trên vai.

Sài Gòn ơi ta nhớ ngay khi ở giữa lòng phố

Đêm Sài Gòn, với những tiếng chổi tre quét rác của những cô chú lao công trong đêm tĩnh mịch. Ánh đèn vàng chiếu lên người họ in bóng dài xuống mặt đường lộ rõ vẻ mệt mỏi. Chốc chốc lại thấy người phu quét đường dừng chổi lắng nghe, không phải lắng nghe tiếng “đại bác đêm đêm dội về thành phố” của một thời loạn lạc khói lửa, mà họ ngẩn ngơ trước bao “ghềnh thác thanh âm” thét gào, cuồng bạo giữa một thời thanh bình được toát ra từ những tầng cao “hộp đêm” rậm rật đến buồn nôn. Nhưng rồi họ vội vã làm thật nhanh để về nhà tranh thủ chợp mắt vài tiếng để trước khi trời sáng họ lại bắt đầu những công việc khác.

Đêm Sài Gòn, với những tiếng cười nói của những chú xây dựng công trình hòa với tiếng động cơ máy móc, tranh thủ đêm khuya vắng xe cộ mà thi công đường phố. Để sáng ngày mai, những dòng người lại hối hả xuôi ngược.

Đêm Sài Gòn, với những tiếng rên khe khẽ vì cơn đau nhức của những cụ già không gia đình phải trú chân ngủ tạm ở ghế đá công viên hay gầm cầu nào đấy. Tiếng thở đều đặn của những em bé vô gia cư không nơi nương tựa phải nay đây mai đó để tự kiếm tiền nuôi sống bản thân mình.

Đêm Sài Gòn, đôi khi là tiếng của một vài ba nhóm công nhân tan ca lúc nửa đêm gà gáy, ghé vào quán hủ tiếu gõ bên đường hiu quạnh gọi cho mình tô hủ tiếu như để tự thưởng cho bản thân sau một ngày daì vất vả mệt nhọc. Chú chủ quán gật gù vì những đêm không ngủ. Đưa mắt nhìn ra phía xa tối om đèn đường không chiếu sáng tới mà thầm thở dài ngao ngán. Lòng thầm hỏi cuộc đời mình rồi sẽ đi về đâu?

Đêm Sài Gòn, nhiều khi bên quán nhậu vẫn còn vài ba vị khách vãng lai. Chủ quán thì ngồi ngủ gà ngủ gật bên chiếc ghế tựa cũ kỹ. Còn những vị khách cũng rơi vào khoảng im lặng trầm lắng hòa quyện vào cái không khí đêm khuya của thành phố “không biết ngủ”, thỉnh thoảng âm thanh va nhau của cốc bia vang lên rồi im bặt, hay tiếng chép miệng của vị khách vừa nốc cạn ly bia, cũng có khi là tiếng vỏ bia lăn dưới sàn gạch…

Sài Gòn về đêm vẫn cứ như thế đấy.

Và tôi yêu Sài Gòn, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó dù là những điều nhỏ nhặt nhất.

© Vĩnh Lạc – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top