Một trang ký ức Sài Gòn
2018-04-28 01:25
Tác giả:

Mới đó cũng ngót nghét 3 năm tôi sống ở Sài Gòn. Khoảng thời gian không quá dài nhưng đủ nhìn thấy mọi hỉ, nộ, ái, ố của thành phố. Hoa lệ là lộng lẫy, rực rỡ; thế mà người sống ở đây không cho nó là như thế mà lại ngắt đôi cụm từ ấy thành hai chữ riêng biệt với hai tầng nghĩa: cao sang và thấp hèn. Sài Gòn có hoa, có lệ. Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo. Nhưng có lẽ, Sài Gòn lệ nhiều hơn là hoa.
Khi còn bé, ước mơ một lần được đặt chân lên mảnh đất Sài Gòn cứ thôi thúc bản thân tôi. Chẳng hiểu sao ngày đấy lại yêu cái vẻ đẹp, yêu không khí nhộn nhịp, yêu sự hối hả của Sài Gòn một cách mãnh liệt như thế. Hay vì Sài Gòn có một sức cuốn hút thần bí? Tôi đã từng bỏ qua mọi lời chê trách Sài Gòn của những người đã “sa chân” trên Sài thành. Họ bảo “Sài Gòn không đẹp như những gì mắt ta thấy, như những gì ta tưởng tượng”. Có những người biền biệt chục năm, ẩn khuất nơi phố không người thân thích vẫn không quay về cái chốn cũ thân thương, chỉ duy vài cụ già là bám trụ làng quê. Làng tôi sống ngày trước chỉ vỏn vẹn vài ba con đường eo ọp, nắng thì bụi bay mịt mù, mưa thì sình lầy như được nước bám víu lấy ống quần, vít lên cả tà áo sau của dân sống nương vào nó. Cuộc sống cứ yên ả, không chút ưu lo, làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không quá chen chúc. Dăm nhà này có chuyện, nhà kia đã xúm xít tám miệng nhưng được cái họ giúp nhau qua cái hoạn nạn. Tình làng nghĩa xóm trọn vẹn. Thứ mà tôi nghĩ nó rất mong manh ở Sài Gòn.
Giấc mơ cũng thành hiện thực khi tôi nhận được giấy báo đậu đại học, một ngôi trường tôi hằng mong ước đang dang rộng tay đón tôi, một chuỗi cảm xúc hỗn loạn trong lồng ngực. Tôi mang bao hồ hởi đến Sài Gòn để tiếp thu những kiến thức mới, để đổi đời giúp bố mẹ đỡ nhọc nhằn. Nhưng rồi lại lo vì chẳng biết ở miền đất “hứa” đó chuẩn bị đối đãi với tôi ra sao.
Sài Gòn không khó nhưng cũng chẳng phải dễ để sống. Mọi định nghĩa đẹp đẽ về Sài Gòn dường như chỉ có trên lý thuyết. Sài Gòn không phải là miền đất hứa cho những kẻ thích bay bổng, phiêu lưu mà là một chiến trường khốc liệt để kiếm đồng tiền mưu sinh.
Sài Gòn thơ mộng chỉ có trong những áng văn kiều diễm ngày xưa, khi nơi đó con người vẫn sống với nhau bằng cái tình cái nghĩa. Sài Gòn ngày nay, đã thôi mơ mộng, thôi hão huyền. Sài Gòn có phần thực tế và tàn nhẫn. Nó là thành phố cơ hội. Sài Gòn giăng lối bao nhiêu cạm bẫy, có những mánh khóe rõ ràng ngay lối, có những góc khuất thẩm sâu. Người vững lòng đôi lúc ngụy biện vì đam mê rồi trượt dài vào hố sâu hiểm nguy của nhân tình Sài Gòn với nhiều lớp mặt biến hóa khôn lường.
Sài Gòn hối hả, nhịp sống cuộn nhanh như cơn sóng trào, dập dìu liên tục ngoài khơi. Sài Gòn không cho phép những kẻ nương tựa vào nó một phút giây ngơi nghỉ. Sài Gòn dạy ta kiên cường, rắn rỏi, có thất bại thì cũng có thành công. Chạy trên con đường dài, không biết giữ sức bền, quãng đường chạy sẽ chẳng là bao xa. Tôi thích Sài Gòn ở điểm là nơi mọi người định vị được bản thân mình đang ở vị trí nào, cần nỗ lực và sắp xếp cuộc đời mình như thế nào. Không cần một nơi quá xa xôi, chính Sài Gòn, chính ông chủ khắt khe này đã bảo ban tôi từng ngày, giúp tôi dè chừng mọi cám dỗ đời thường.

Ảnh minh họa: Greall55 (Hồ Trường Thành)
Có một Sài Gòn buồn đến não nề. Sài Gòn “rộng” với những người mới đến, nhưng lại “bé nhỏ” với những người sống lâu. Sài Gòn bé đến độ chỉ cần ngoảnh mặt rời đi là lạc mất nhau cả đời. Buông tay nhau giữa mảnh đất này là biền biệt, mong sao một ngày Trái đất tròn lại vẽ tình đôi ta trên điểm bất kỳ của Sài Gòn. Con người ở Sài Gòn cũng thất thường như thời tiết nơi đây. Không phải họ bất thường mà là người sống ở đây đa phần sống nội tâm. Phố về đêm, là lúc con người sống thật với bản thân mình nhất. Sài Gòn có những con người cô đơn tội nghiệp. Có những người cố bám víu vào một thứ mông lung để tồn tại. Có những người sáng ra cười ha hả rồi tối lại lủi thủi nhìn đời bằng ánh nhìn vô vọng. Cuộc sống bấp bênh khiến nhiều người mong tìm một bờ vai vững chắc mà tựa vào nhưng lại thôi vì ngoài kia mọi thứ cứ lấp lửng theo những chiều ngả nghiêng. Có người chênh vênh khi sống một đời vô định, muốn khóc, ép mình khóc nhưng bị nỗi đau lấn át.
Sài Gòn, mọi thứ đều đắt đỏ, nhưng có một thứ đắt nhất, đó là lòng tin. Đấy là lí do khiến họ trở nên vô cảm, thờ ơ. Họ ngờ vực với tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh mắt mình. Những bài báo mỗi ngày cứ tràn lan, thông tin thật thật giả giả cứ cuốn lấy nhau, nó dẫn dắt dư luận và hướng suy nghĩ con người. Nó làm đảo lộn cuộc sống vốn bình yên của Sài Gòn, đẩy con người dần ra xa nhau thậm chí nhẫn tâm chà đạp nhau,.. họ tự bẻ cong ngòi bút để giết chết chính đồng loại của mình…
Nhưng để một lần được lựa chọn, tôi vẫn chọn Sài Gòn là miền đất mình đặt chân đến đầu tiên trong con đường tự lập của mình. Đâu đó Sài Gòn vẫn còn tình người, những tấm lòng vị tha.
Đâu đó Sài Gòn vẫn có những tình yêu thật đẹp giữa những người gặp nhau vội vã trên mảnh đất nhỏ này. Vẫn còn những đêm phố mưa tình thơ. Khi mưa, Sài Gòn thật hiền dịu, êm đềm, bình yên, da diết đến lạ thường.
Sài Gòn với tôi, hoa không phải là dành cho người giàu, mà là dành cho người siêng năng, người biết phấn đấu, lệ không dành riêng người nghèo, mà lệ dành cho những kẻ suy nghĩ thiển cận, lười nhác.
Sài Gòn trong mắt tôi, con người dù có cô đơn cách mấy, sáng hôm sau lại kiên cường gạt phăng những giọt lệ để tiếp tục con đường tương lai.
“Sài Gòn của tôi, có những người dám chết vì nhau, dám sống vì nhau, dám khóc vì nhau”- Nguyễn Ngọc Thạch đã từng viết trong quyển “Khóc giữa Sài Gòn”, thế nên có một lần bạn bất lực, hãy cứ khóc ở Sài Gòn, không gì phải xấu hổ, Sài Gòn sẽ đánh dấu đấy là một bước ngoặt trưởng thành của bạn.
Đừng phũ nhận hết tất cả những gì Sài Gòn cho bạn. Sài Gòn là một trang ký ức đắt giá không phải khi nào bạn cũng có thể mua được. Sài Gòn có nét đẹp rất riêng, chỉ khi bạn dùng tâm suy nghĩ thì mới thấu rõ Sài Gòn đang ở vị trí nào trong trái tim bạn.
© Phạm Thị Kim Ngân – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.






