Lỗi ở Sài Gòn
2018-05-09 01:20
Tác giả:
Sài Gòn mưa chiều qua. Không, phải nói chính xác hơn là mưa cả ngày, nhưng đến chiều thì mưa càng to, mưa tầm tã, làm cho con đường về nhà vốn đã tắc lại càng tắc hơn. Đó là lý do tôi chỉ muốn Sài Gòn mưa đêm thôi, mưa lúc đường ít người nhất và tôi thì đang nằm cuộn mình trên chiếc giường ấm áp, nghe tiếng mưa rơi. Nhưng cơn mưa không chiều lòng người, nên tôi chỉ có thể ngồi trên xe buýt nghe list nhạc dài gấp đôi ngày thường và nhìn dòng người chen chúc trong mưa. Rõ ràng mới tuần trước tôi muốn mưa đến thế, mưa dập tắt cái nóng gay gắt của mùa hè, nhưng giờ mưa đến tôi lại cảm thấy phiền lòng và khó chịu. Chỉ cần nghĩ đến quần áo phơi không khô, đường ngập nước bẩn giầy dép, xe chạy trên đường bắn tung tóe toàn thân là tôi đã muốn quay lại ngay những ngày nắng. Con người mà, thường chỉ muốn những gì có lợi nhất cho bản thân, nhưng không hề nghĩ đến trên đời đâu có gì là hoàn hảo.
Về đến nhà, tắm rửa và ăn cơm xong, nằm trên giường, tôi lại thấy trời mưa như vậy không tệ lắm, vì như vậy tối sẽ mát mẻ dễ chịu hơn. Bạn cùng phòng nói tôi hay thay đổi, vừa về đến nhà thì cáu gắt, giờ lại thấy thích, nói tôi mới hay thay đổi hơn cả thời tiết vậy. Rồi nó lại bắt đầu kể những câu chuyện hằng ngày, về sếp, về đồng nghiệp, về công việc, về bạn trai… Áp lực tích tụ cả ngày giờ mới được xả ra, cô gái ấy càu nhàu, khó chịu, than thở suốt. Đôi khi tôi thấy nếu mệt mỏi như vậy, sao cô ấy không thay đổi chỗ làm nhỉ. Cuối cùng thì câu chuyện vẫn kết thúc như mọi ngày, cô ấy tự nhủ thôi cố lên đi, cùng lắm không chịu được thì về quê ở với ba mẹ. Tôi thở dài, cảm thấy mệt thay cho cô bạn, dù bản thân đã có một con đường dự phòng, nhưng lúc nào cũng luôn sống trong áp lực.
Chúng tôi, những cô gái đã từng yêu mến Sài Gòn, mong muốn được sống và làm việc tại đây. Thế nhưng từ lúc nào nói đến nơi này, như đang nói đến một quái vật đáng sợ, chỉ muốn chạy trốn? Áp lực khi sống tại một thành phố lớn không nhỏ, nhất là khi bản thân bạn không rõ bạn muốn gì, nên làm gì. Sau đó bạn sẽ đổ lỗi cho một người khác, một việc khác, để bản thân có lý do để chạy trốn, buông tay mà không hổ thẹn. Và bị chúng tôi đổ lỗi, lại chính là Sài Gòn.
Tôi yêu Sài Gòn, nhưng cũng ghét Sài Gòn. Yêu những đường phố ngập tràn ánh đèn, dòng người nhộn nhịp, tiếng cười khắp nơi. Bất kể lúc nào, bất kể ở đâu, Sài Gòn luôn cho bạn thấy một sự sôi động và tươi mới, làm bạn tràn ngập hứng thú mà tìm hiểu và yêu lấy thành phố này. Nhưng đôi khi cảm thấy thật lạc lõng, bơ vơ giữa chốn đô thị phồn hoa ấy. Không biết nên đi đâu, không biết nên làm gì, dù dòng người qua lại nhưng bạn vẫn cảm thấy cô đơn như chỉ có một mình đang tồn tại. Bạn sẽ trách Sài Gòn hời hợt, phù phiếm, không sâu sắc, không chân thành, không tình cảm, không lãng mạn. Sài Gòn thời tiết không dễ chịu, không khí ô nhiễm, giá cả đắt đỏ. Vì Sài Gòn như thế, nên khi tôi nói rằng, sống ở đây khó quá, thôi về quê đi, sẽ không ai chê trách, không ai nói gì, bởi đó là sự thật. Sống ở một thành phố nhỏ, ít bon chen, cuộc sống trôi qua êm đềm, nhẹ nhàng, sẽ là sự lựa chọn của nhiều người. Thế còn Sài Gòn, Sài Gòn liệu có buồn không, khi những người yêu cũ từ bỏ nó để về với một thành thị khác tốt đẹp hơn?
Tôi nghĩ chắc là không, bởi Sài Gòn có sự kiêu ngạo của nó. Sài Gòn như một cô gái xinh đẹp và thông minh vậy. Cô ấy biết mình có những ưu điểm gì, cũng như khuyết điểm gì. Cô hào hứng triển lãm những điểm tốt đẹp, tuyệt vời của mình cho những người yêu thích, những cũng không cố gắng che dấu những điểm xấu của mình, và cố gắng hoàn thiện nó. Nếu có ai muốn bắt bẻ Sài Gòn những điểm xấu ấy, cô sẽ kinh thường mà nói rằng, trên đời không có gì là hoàn hảo, muốn chiếm được thứ tốt phải chịu rủi ro. Mà thật vậy, ở Sài Gòn áp lực thật lớn, nhưng cơ hội cũng thật nhiều, nếu bạn nắm bắt được thì người thành công sẽ là bạn. Có người rời khỏi Sài Gòn, nhưng càng nhiều người đến Sài Gòn, bởi vì càng nhiều người cảm thụ được vẻ đẹp sâu thẳm bên trong đô thị này. Nên Sài Gòn có gì phải buồn khi có người rời khỏi, chắc chỉ cảm thấy hơi hụt hẫng, tiếc nuối, vì một tình cảm chân thành giờ không còn mà thôi.
Còn tôi, liệu tôi có thể ở Sài Gòn thật lâu nữa không? Tôi cũng không biết, điều này thật khó nói. Nhưng tôi vẫn mong sẽ thấy Sài Gòn thật lâu, thật lâu nữa, muốn nhìn Sài Gòn càng ngày càng đẹp, càng náo nhiệt, càng phồn hoa, càng sạch sẽ, càng trong lành. Để những cơn mưa đem đến cho Sài Gòn chỉ là bầu không khí mát mẻ. Muốn nhìn thấy nụ cười trên môi nhiều hơn những khuôn mặt lạnh lùng vô cảm… Muốn nhìn nhiều lắm, cảm thụ nhiều lắm, nên chắc tôi còn muốn sống ở Sài Gòn dài dài.
Nhưng nếu được thì hiện tại tôi vẫn muốn chiều hôm nay Sài Gòn đừng mưa nữa nhé, không thì tôi lại phải cài list nhạc rồi.
© Như Cá – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trăm năm bên nhau
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Niềm vui trọn tim anh
Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.
Bạn đang che giấu cảm xúc?
Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.
Ở lại hay ra đi
Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em
Lời hứa tháng mười (Phần 2)
Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.
Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"
Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?
Năm mới xinh tươi
Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã
Hai đầu ngọn sóng
Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.
Mùa đông dang dở
Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường
Lời ước hẹn
Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em