Phát thanh xúc cảm của bạn !

Buổi sáng ở Sài Gòn

2018-09-29 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Giọng cô phát thanh quen thuộc "sau đây là một bài hát theo yêu cầu của bạn T 20 tuổi..." tôi chỉ nghe tới đó rồi nghĩ thầm "Chắc lại gửi lời đến người yêu, là mới yêu, đang yêu hay đã yêu gì rồi đây". Giọng nói ấm áp của cô phát thanh ngắt ngang mạch suy nghĩ của tôi "... bạn T 20 tuổi gửi về quê nhà với thông điệp "Con nhớ nhà lắm, ở thành phố này con cảm thấy cô đơn". Tôi ước gì lúc đó mình có thể gửi lời nhắn ngược lại với bạn "Thành phố này luôn dịu dàng, chỉ cần bạn mở lòng và sống tốt thì sẽ hết cô đơn thôi".

***

blog radio, Buổi sáng ở Sài Gòn

Sài Gòn, ngày... tháng... năm...

Hết tuần. Câu mà tôi hay tự nói với bản thân mình vào ngày cuối trong tuần, để biết rằng ngày hôm đó là ngày của mình chớ không phải là ngày của học tập hay công việc.

Cuối tuần, thay vì giống như những người khác, họ dành thời gian đó để ngủ, ngủ bù cho những ngày phải dậy sớm đi học, đi làm. Tôi không phải vậy, tôi quan niệm "cả tuần làm việc được mỗi ngày nghĩ mà chỉ dùng để ngủ thì thật lãnh phí", tôi vẫn dậy sớm, vệ sinh cá nhân xong tôi định xách xe chạy vài vòng Sài Gòn để tận hưởng không khí buổi sáng. Ấy vậy mà em xe của tôi sáng đó lại biểu tình muốn ngủ, đề máy mãi chẳng chịu nổ, thế là đành phải đạp, sáng sớm chưa ăn gì đạp máy xe.

Sài Gòn ngày cuối tuần ít xe hơn hẳn, con người ta cũng không phải đua nhau vì cơm áo gạo tiền mà cứ bình thản, từ từ mà chạy chẳng phải giành đường của nhau.

Vẫn là công viên của những ngày tôi đi ngang qua vội vã, vậy nhưng hôm nay tự nhiên nó đẹp một cách lạ thường. Có các cụ già đang tập dưỡng sinh, bác lao công một đêm đã xong lên xe về nhà tìm vào giấc ngủ, hàng và quán đang bày ra bán cùng các gánh hàng gông, nào là cafe, nào là ăn sáng, nào hủ tiếu, nào bánh mì, nào xôi mặn và nhiều thứ khác nữa, những lời mời gọi nghe thật vui tai, nó chắc hẳn đã in sâu vào kí ức cử những người Sài Gòn rồi!

Rồi gió thổi lá tránh xa, nhường chổ cho nắng rơi xuống đường xuyên qua tán cây, xuyên qua ô cửa sổ để đánh thức những ai đang còn trong chăn và bắt đầu ngày mới.

Tôi chọn cho mình một hàng bánh canh nơi ven đường, chọn chỗ ngồi đẹp nhất để ngắm nhìn sự thức dậy của thành phố, hàng bánh canh bình dân nơi gốc phố nhưng cái tình, cái nghĩa trong tô bánh canh không hề bình dân chút nào. Tôi thấy một cụ già bán vé số, cụ cũng vào ăn sáng như tôi, đến khi tính tiền tôi thấy chị chủ quán chỉ lấy 2 nghìn đồng, tôi hỏi thì chị ấy tâm sự rằng: "Nếu mình mời, không lấy tiền thì họ sẽ tự ái, còn nếu mình lấy tiền thì một ngày bán, họ lời được có bao nhiêu cho một tờ vé số đâu, ăn một tô bánh canh buổi sáng còn phải suy nghĩ thì buổi trưa, buổi tối lấy tiền đâu mà ăn. Nên thôi chị lấy vậy, họ ăn có trả tiền thì sẽ không tự ái, hàng bánh canh này chị lời ít nhưng ngược lại chị vui vì mình giúp được người khác!"

Câu nói của chị chủ làm lòng tôi chợt bồi hồi, thành phố này đúng là đẹp thật, vẻ đẹp từ trong những điều bình dị nhất mà thường ngày vội vã đi phớt qua nhau chớ tôi có nhận ra đâu. Điều đó làm tôi nhận thấy ngày nghĩ của mình có ý nghĩa hơn, yêu cuộc sống này hơn và ước gì đâu đó vẫn còn những cái tình cái nghĩa như chị chủ hàng bánh canh này!

blog radio, Buổi sáng ở Sài Gòn

Ăn sáng xong và chào tạm biệt chị chủ quán xinh đẹp, tôi cho em xe của mình vào gặp "bác sĩ", thay một số phụ tùng và tân trang lại cho nó. Phải nói là hôm nay tôi gặp may, "bác sĩ" của em xe tôi cực kỳ vui tính và nhiệt tình, nhưng có điều càng thú vị hơn nữa ở nơi đây là cái đài radio cũ, nó đã cũ lắm rồi nhưng âm thanh vẫn còn chất lượng lắm. Tôi hỏi: "Chú ơi, cái này hay quá chú nhở!". Chú nói: “Cái đài đó lớn lên cùng với chú đó, nó chắc gần bằng tuổi chú!" rồi chú cười.

Tôi không ngạc nhiên cho lắm bởi lúc bé tôi đã được nhìn thấy cái đài này rồi. Tôi hào hứng hơn nữa khi chú kể về nó, chú gọi nó bằng cái từ thân thương mà tôi cứ tưởng đâu cái từ này đã dần vào quên lãng, là cái "la-dô", chú nói sáng nào chú cũng mở nó nghe thay vì mở tivi hay điện thoại, tin tức trên đó luôn đúng hơn tất cả, mỗi lần xem tivi hay điện thoại còn phải chiêm nghiệm lại xem tin đó có chính xác hay không, còn nghe nó thì khỏi bàn cãi. Rồi tôi nghe tới chương trình "quà tặng âm nhạc", giờ mà vẫn còn người xài cái "ứng dụng" này hả ta, tôi nghĩ bụng rồi cười.

Giọng cô phát thanh quen thuộc "sau đây là một bài hát theo yêu cầu của bạn T 20 tuổi..." tôi chỉ nghe tới đó rồi nghĩ thầm "Chắc lại gửi lời đến người yêu, là mới yêu, đang yêu hay đã yêu gì rồi đây". Giọng nói ấm áp của cô phát thanh ngắt ngang mạch suy nghĩ của tôi "... bạn T 20 tuổi gửi về quê nhà với thông điệp "Con nhớ nhà lắm, ở thành phố này con cảm thấy cô đơn". Tôi ước gì lúc đó mình có thể gửi lời nhắn ngược lại với bạn "Thành phố này luôn dịu dàng, chỉ cần bạn mở lòng và sống tốt thì sẽ hết cô đơn thôi".

Vậy đó, buổi sáng của tôi đã quá tuyệt vời rồi. Giờ tôi luôn nghĩ sẽ chẳng thể lãng quên một tình yêu trong trái tim, sẽ không thể lãng quên dù đi đến bất cứ nơi nào.

Sài Gòn, luôn dịu dàng với những tâm hồn đẹp.

© Lâm Việt Thư – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mưa nào mà không tạnh?

Mưa nào mà không tạnh?

Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.

Ai bán

Ai bán

Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười

Tía là quê hương

Tía là quê hương

Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba

Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!

Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!

Thật sự, giờ cậu đã hiểu ra tôi và biết thương tôi. Cái ôm hòa giải gỡ bỏ mọi nút thắt suốt tám năm qia. Đó cũng là lần đầu và cũng là lần cuối cùng cậu thật tâm xem tôi là chị dâu của cậu, chúng tôi được là chị em.

Đa ơi

Đa ơi

Đa ơi! Sao buồn thế Trông bọn trẻ đến tìm Suốt thời gian im tiếng Lặng lẽ một niềm riêng

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 5)

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 5)

Cảm ơn cuộc gặp gỡ ấy đã đưa chúng mình từ hai người xa lạ đến với nhau thành người thương. Từ nay mình không còn một mình nữa mà có người cạnh bên quan tâm và yêu thương.

Làm gì để sống hạnh phúc?

Làm gì để sống hạnh phúc?

Chính bản thân bạn, sống trong chính câu chuyện của mình nhưng cũng không biết mình có đang thực sự hạnh phúc hay đang cố ích kỷ che đậy một vết thương cũ.

Thuận vợ thuận chồng

Thuận vợ thuận chồng

Dù có lúc “Cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” nhưng cuối cùng họ vẫn nghĩ đến cái nghĩa cái tình, vẫn “ăn đời ở kiếp” với nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, giữ cho tổ ấm gia đình luôn được bền vững, tốt đẹp.

Các tầng mây

Các tầng mây

Tôi muốn có một người ngang tầm với mình, không phải về gia cảnh mà là mindset, anh có thể giàu hoặc nghèo hơn tôi nhưng về tư duy sống thì chúng ta phải đồng điệu.

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 4)

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 4)

Có lẽ mình là một cô gái may mắn và hạnh phúc khi nhận được lời tỏ tình trực tiếp như thế. Có thể những lời tỏ tình có thể không quá ngọt ngào trau chuốt thế nhưng lại thật chân thành. Ngày trước lúc mình chọc anh thế mối quan hệ của cả hai đang là gì, anh bảo rằng bản thân không muốn nói những lời quan trọng thông qua tin nhắn. Có thể thấy anh nghiêm túc với mối quan hệ này như thế nào.

back to top