Phát thanh xúc cảm của bạn !

Buổi sáng ở Sài Gòn

2018-09-29 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Giọng cô phát thanh quen thuộc "sau đây là một bài hát theo yêu cầu của bạn T 20 tuổi..." tôi chỉ nghe tới đó rồi nghĩ thầm "Chắc lại gửi lời đến người yêu, là mới yêu, đang yêu hay đã yêu gì rồi đây". Giọng nói ấm áp của cô phát thanh ngắt ngang mạch suy nghĩ của tôi "... bạn T 20 tuổi gửi về quê nhà với thông điệp "Con nhớ nhà lắm, ở thành phố này con cảm thấy cô đơn". Tôi ước gì lúc đó mình có thể gửi lời nhắn ngược lại với bạn "Thành phố này luôn dịu dàng, chỉ cần bạn mở lòng và sống tốt thì sẽ hết cô đơn thôi".

***

blog radio, Buổi sáng ở Sài Gòn

Sài Gòn, ngày... tháng... năm...

Hết tuần. Câu mà tôi hay tự nói với bản thân mình vào ngày cuối trong tuần, để biết rằng ngày hôm đó là ngày của mình chớ không phải là ngày của học tập hay công việc.

Cuối tuần, thay vì giống như những người khác, họ dành thời gian đó để ngủ, ngủ bù cho những ngày phải dậy sớm đi học, đi làm. Tôi không phải vậy, tôi quan niệm "cả tuần làm việc được mỗi ngày nghĩ mà chỉ dùng để ngủ thì thật lãnh phí", tôi vẫn dậy sớm, vệ sinh cá nhân xong tôi định xách xe chạy vài vòng Sài Gòn để tận hưởng không khí buổi sáng. Ấy vậy mà em xe của tôi sáng đó lại biểu tình muốn ngủ, đề máy mãi chẳng chịu nổ, thế là đành phải đạp, sáng sớm chưa ăn gì đạp máy xe.

Sài Gòn ngày cuối tuần ít xe hơn hẳn, con người ta cũng không phải đua nhau vì cơm áo gạo tiền mà cứ bình thản, từ từ mà chạy chẳng phải giành đường của nhau.

Vẫn là công viên của những ngày tôi đi ngang qua vội vã, vậy nhưng hôm nay tự nhiên nó đẹp một cách lạ thường. Có các cụ già đang tập dưỡng sinh, bác lao công một đêm đã xong lên xe về nhà tìm vào giấc ngủ, hàng và quán đang bày ra bán cùng các gánh hàng gông, nào là cafe, nào là ăn sáng, nào hủ tiếu, nào bánh mì, nào xôi mặn và nhiều thứ khác nữa, những lời mời gọi nghe thật vui tai, nó chắc hẳn đã in sâu vào kí ức cử những người Sài Gòn rồi!

Rồi gió thổi lá tránh xa, nhường chổ cho nắng rơi xuống đường xuyên qua tán cây, xuyên qua ô cửa sổ để đánh thức những ai đang còn trong chăn và bắt đầu ngày mới.

Tôi chọn cho mình một hàng bánh canh nơi ven đường, chọn chỗ ngồi đẹp nhất để ngắm nhìn sự thức dậy của thành phố, hàng bánh canh bình dân nơi gốc phố nhưng cái tình, cái nghĩa trong tô bánh canh không hề bình dân chút nào. Tôi thấy một cụ già bán vé số, cụ cũng vào ăn sáng như tôi, đến khi tính tiền tôi thấy chị chủ quán chỉ lấy 2 nghìn đồng, tôi hỏi thì chị ấy tâm sự rằng: "Nếu mình mời, không lấy tiền thì họ sẽ tự ái, còn nếu mình lấy tiền thì một ngày bán, họ lời được có bao nhiêu cho một tờ vé số đâu, ăn một tô bánh canh buổi sáng còn phải suy nghĩ thì buổi trưa, buổi tối lấy tiền đâu mà ăn. Nên thôi chị lấy vậy, họ ăn có trả tiền thì sẽ không tự ái, hàng bánh canh này chị lời ít nhưng ngược lại chị vui vì mình giúp được người khác!"

Câu nói của chị chủ làm lòng tôi chợt bồi hồi, thành phố này đúng là đẹp thật, vẻ đẹp từ trong những điều bình dị nhất mà thường ngày vội vã đi phớt qua nhau chớ tôi có nhận ra đâu. Điều đó làm tôi nhận thấy ngày nghĩ của mình có ý nghĩa hơn, yêu cuộc sống này hơn và ước gì đâu đó vẫn còn những cái tình cái nghĩa như chị chủ hàng bánh canh này!

blog radio, Buổi sáng ở Sài Gòn

Ăn sáng xong và chào tạm biệt chị chủ quán xinh đẹp, tôi cho em xe của mình vào gặp "bác sĩ", thay một số phụ tùng và tân trang lại cho nó. Phải nói là hôm nay tôi gặp may, "bác sĩ" của em xe tôi cực kỳ vui tính và nhiệt tình, nhưng có điều càng thú vị hơn nữa ở nơi đây là cái đài radio cũ, nó đã cũ lắm rồi nhưng âm thanh vẫn còn chất lượng lắm. Tôi hỏi: "Chú ơi, cái này hay quá chú nhở!". Chú nói: “Cái đài đó lớn lên cùng với chú đó, nó chắc gần bằng tuổi chú!" rồi chú cười.

Tôi không ngạc nhiên cho lắm bởi lúc bé tôi đã được nhìn thấy cái đài này rồi. Tôi hào hứng hơn nữa khi chú kể về nó, chú gọi nó bằng cái từ thân thương mà tôi cứ tưởng đâu cái từ này đã dần vào quên lãng, là cái "la-dô", chú nói sáng nào chú cũng mở nó nghe thay vì mở tivi hay điện thoại, tin tức trên đó luôn đúng hơn tất cả, mỗi lần xem tivi hay điện thoại còn phải chiêm nghiệm lại xem tin đó có chính xác hay không, còn nghe nó thì khỏi bàn cãi. Rồi tôi nghe tới chương trình "quà tặng âm nhạc", giờ mà vẫn còn người xài cái "ứng dụng" này hả ta, tôi nghĩ bụng rồi cười.

Giọng cô phát thanh quen thuộc "sau đây là một bài hát theo yêu cầu của bạn T 20 tuổi..." tôi chỉ nghe tới đó rồi nghĩ thầm "Chắc lại gửi lời đến người yêu, là mới yêu, đang yêu hay đã yêu gì rồi đây". Giọng nói ấm áp của cô phát thanh ngắt ngang mạch suy nghĩ của tôi "... bạn T 20 tuổi gửi về quê nhà với thông điệp "Con nhớ nhà lắm, ở thành phố này con cảm thấy cô đơn". Tôi ước gì lúc đó mình có thể gửi lời nhắn ngược lại với bạn "Thành phố này luôn dịu dàng, chỉ cần bạn mở lòng và sống tốt thì sẽ hết cô đơn thôi".

Vậy đó, buổi sáng của tôi đã quá tuyệt vời rồi. Giờ tôi luôn nghĩ sẽ chẳng thể lãng quên một tình yêu trong trái tim, sẽ không thể lãng quên dù đi đến bất cứ nơi nào.

Sài Gòn, luôn dịu dàng với những tâm hồn đẹp.

© Lâm Việt Thư – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top