Sài Gòn vẫn đẹp thế cớ sao ta lại phải buồn?
2018-05-28 01:26
Tác giả:
Một mình, ngộp thở với không khí oi bức, tôi tự hỏi, điều gì đủ mạnh mẽ để níu chân được hàng mấy triệu con người trong cái thành phố bé tẹo mà chen chúc này vậy? Một tuần – một tháng – rồi một năm trôi qua, tôi bị thành phố này mua chuộc mất rồi. Tôi thích ngắm những tòa nhà cao tầng, thích cả những ánh đèn đường chói cả một vùng trời. Tôi yêu những con kênh mà tôi đi qua và mỗi lần chạy xe trên những con đường vừa quen vừa lạ, tôi lại ngân nga hát vu vơ bởi lẽ, lúc đấy, tôi cảm giác mình không còn cô đơn nữa. Đường Sài Gòn nhiều ngã rẽ, như chính cái ngã rẽ của duyên số đã đưa con người ta đến với nhau. Cũng tự bao giờ, ai đó xa lạ trở nên yêu si mê nơi này, thân quen như chính tâm hồn mình.
Lúc Sài Gòn yên tĩnh nhất là khi thành phố thức dậy, rạng rỡ vươn mình trong nắng mai đầy kiêu hãnh. Nhưng đôi lần, Sài Gòn cũng “LƯỜI” cho những cơn mưa bất chợt, không chuyển trời, mây mù, không mưa rả rích ngày đêm, dai dẳng. Mà chỉ vội đến, vội đi, nhanh chóng, như tưới mát cho thành phố oi ả, như điểm xuyết thêm sự tươi mới trên những tán cây già trong thành phố. Những cơn mưa ngang qua bất ngờ, mọi người hối hả chạy đến núp dưới mái hiên nào đó, hay dầm mưa để cảm nhận chút mát mẻ. Mưa Sài Gòn làm dịu đi những lo toan, những muộn phiền, mang đến một chút thi vị rồi mau tạnh để tất cả lại quay lại với nhịp sống nhanh.
Đôi lần, ngồi thẫn thờ ở một tiệm bánh quen thuộc, tôi lại thỏa thích ngắm Chợ Bến Thành – một Sài Gòn “cũ” , tòa nhà Bitexco – một Sài Gòn “mới” mà bản thân tự đặt cho riêng mình. Hàng trăm ô cửa kính. Đó là bộ mặt của thành phố lớn, cái cách mà ngay cả khi đang ở trong không gian riêng tư của mình, ta vẫn bị đặt dưới sự giám sát của hàng triệu con mắt khác.
Sài Gòn là vậy đó, ồn ã, nóng nực, bận rộn, hối hả, làm người ta bực bội, giận vì không tìm được một chút yên tĩnh. Nhưng cũng buồn lắm nếu như người ta trở nên thảnh thơi, lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó như đã thân quen, cái sự náo nhiệt đã không thể thay đổi của nơi đây. Cứ như vậy, giữa những phố phường Sài Gòn ai đó đã yêu nhau, ai đó đã chia tay, ai đó đã rời xa thành phố. Và tôi, cũng đã từng đau rất đau khi từ biệt một người bạn thân yêu nhất của mình.
Với tôi, Sài Gòn là cả một khoảng trời kỉ niệm, mà dù tôi có muốn níu giữ cũng không còn như xưa. Tôi luôn hằng định cho bản thân mình rằng “Nói đợi thì sẽ chờ”, nhưng Sài Gòn làm tôi đổi thay nhiều quá, làm tôi bận bịu nhiều quá, đến thở cũng mệt, làm tôi mất niềm tin vào sự chờ đợi của bản thân. Tôi chưa có một mảnh tình vắt vai nào cả, nên đến việc yêu Sài Gòn theo cái cách của một người dưng, hay một người thương tôi cũng mập mờ không hoạch định được. Nhưng tình yêu Sài Gòn đâu đó trong tim cứ thế lớn dần, không hiểu vì yêu ai hay yêu một thành phố.
Ngày xưa, mỗi lần khóc, tôi lại hay ngẩng đầu lên trời, chỉ mong nước mắt có thể chảy ngược vào trong. Thế nhưng, với Sài Gòn, giờ đây cách suy nghĩ của mình đã thoáng hơn, mỗi lần buồn, tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn trời và cười một cách đầy an yên nhất có thể, bởi lẽ trong tầm mắt tôi lúc này là bầu trời trong xanh lắm thì hà cơ gì mà tôi phải bận lòng nhiều.
Tôi biết có nhiều người rất yêu Sài Gòn, đến mức cảm thấy bước chân thân quen trên từng con hẻm nhỏ. Yêu cái nắng vàng ươm như rót mật, yêu những cơn mưa nhanh đến nhanh đi, yêu cái nét vừa ồn ào năng động, vừa cổ kính trang nghiêm mà chỉ nơi đây riêng có… Tôi có thói quên, mỗi lần buồn chỉ muốn ngồi trên một chiếc xe bus lạ, bắt một chuyến xe từ đầu trạm tới cuối trạm chỉ để nhìn ngắm phố phường Sài Gòn, tôi nhận ra Sài Gòn ở một góc rất khác, với riêng tôi.
Ngay lúc đứng chờ xe bus, tôi thắt lòng trước hình ảnh một cụ già còng lưng đạp xe giữa trưa oi bức. Trên xe là những món hàng lỉnh kỉnh như bàn chải, khẩu trang và vật dụng linh tinh các thứ. Lạ thật, đâu phải lần đầu tiên trong đời tôi gặp cảnh này, vậy mà cứ thấy nghèn nghẹn. Dẫu không cầu xin lòng thương của ai, những giọt mồ hôi kia khiến ta cảm thấy nghẹn lòng.
Lúc bước lên xe rồi, quay đầu nhìn lại, tôi vẫn thấy cái dáng cặm cụi ấy đạp xe dưới mặt trời tháng năm đỏ lửa. Gương mặt hơi cúi, nhẫn nại nhấn nhá từng bước, không nhanh, không chậm, từ từ khắc vào tâm khảm tôi dáng vẻ khổ cực của một đời vất vả.
Ghé qua một xe hủ tiếu mì, tôi thấy bác bán hàng đang múc nước lèo chế vào tô mì của khách. Chỉ là một vắt mì tôm, thêm ít hành giá lõng bõng. Mà cái xe hủ tiếu hoành thánh thì vẫn còn bày ra những sợi mì vàng tươi, óng ả.Tôi thấy được nụ cười và dường như là những niềm hi vọng nhỏ nhoi từ những chuyến xe đi rao hàng “hủ tiếu đây, ai… hũ tiếu mì gõ nào?” Và đồng tiền dư ra từ các lần tiết kiệm sẽ lấy mua sách vở cho con hay đóng tiền điện, tôi chợt nghĩ vậy. Thấy cảm động và khâm phục hơn nhiều so với khi nghe chuyện về những vĩ nhân trong sách vở.
Một buổi chiều cuối tuần có là gì, sẽ qua mau thôi nếu rủ nhau đi cà phê, tập gym hay vào nhà hàng máy lạnh. Xe dừng lại, dưới trạm một thanh niên bước lên. Anh ngồi vào ghế rồi cẩn thận xếp lại đôi nạng gỗ, đẩy chúng xuống dưới sàn xe. Chuyến bus chiều đông hơn cả một buổi chen chân để mua vé nghe ca sĩ đang thịnh hành bây giờ biểu diễn.
Có những tiếng rao quặn mình trong đêm. Những nụ cười sinh ra từ một ngày đắt hàng. Những đồng tiền lẻ với người này nhưng chẵn với người khác. Và những nghị lực vươn lên không phải vì điều gì lớn lao, chỉ đơn giản là để sống trọn vẹn một ngày… Tất cả nằm trong một góc Sài Gòn.
© Sky Blue – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu