Sài Gòn vẫn đẹp thế cớ sao ta lại phải buồn?
2018-05-28 01:26
Tác giả:

Một mình, ngộp thở với không khí oi bức, tôi tự hỏi, điều gì đủ mạnh mẽ để níu chân được hàng mấy triệu con người trong cái thành phố bé tẹo mà chen chúc này vậy? Một tuần – một tháng – rồi một năm trôi qua, tôi bị thành phố này mua chuộc mất rồi. Tôi thích ngắm những tòa nhà cao tầng, thích cả những ánh đèn đường chói cả một vùng trời. Tôi yêu những con kênh mà tôi đi qua và mỗi lần chạy xe trên những con đường vừa quen vừa lạ, tôi lại ngân nga hát vu vơ bởi lẽ, lúc đấy, tôi cảm giác mình không còn cô đơn nữa. Đường Sài Gòn nhiều ngã rẽ, như chính cái ngã rẽ của duyên số đã đưa con người ta đến với nhau. Cũng tự bao giờ, ai đó xa lạ trở nên yêu si mê nơi này, thân quen như chính tâm hồn mình.
Lúc Sài Gòn yên tĩnh nhất là khi thành phố thức dậy, rạng rỡ vươn mình trong nắng mai đầy kiêu hãnh. Nhưng đôi lần, Sài Gòn cũng “LƯỜI” cho những cơn mưa bất chợt, không chuyển trời, mây mù, không mưa rả rích ngày đêm, dai dẳng. Mà chỉ vội đến, vội đi, nhanh chóng, như tưới mát cho thành phố oi ả, như điểm xuyết thêm sự tươi mới trên những tán cây già trong thành phố. Những cơn mưa ngang qua bất ngờ, mọi người hối hả chạy đến núp dưới mái hiên nào đó, hay dầm mưa để cảm nhận chút mát mẻ. Mưa Sài Gòn làm dịu đi những lo toan, những muộn phiền, mang đến một chút thi vị rồi mau tạnh để tất cả lại quay lại với nhịp sống nhanh.
Đôi lần, ngồi thẫn thờ ở một tiệm bánh quen thuộc, tôi lại thỏa thích ngắm Chợ Bến Thành – một Sài Gòn “cũ” , tòa nhà Bitexco – một Sài Gòn “mới” mà bản thân tự đặt cho riêng mình. Hàng trăm ô cửa kính. Đó là bộ mặt của thành phố lớn, cái cách mà ngay cả khi đang ở trong không gian riêng tư của mình, ta vẫn bị đặt dưới sự giám sát của hàng triệu con mắt khác.
Sài Gòn là vậy đó, ồn ã, nóng nực, bận rộn, hối hả, làm người ta bực bội, giận vì không tìm được một chút yên tĩnh. Nhưng cũng buồn lắm nếu như người ta trở nên thảnh thơi, lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó như đã thân quen, cái sự náo nhiệt đã không thể thay đổi của nơi đây. Cứ như vậy, giữa những phố phường Sài Gòn ai đó đã yêu nhau, ai đó đã chia tay, ai đó đã rời xa thành phố. Và tôi, cũng đã từng đau rất đau khi từ biệt một người bạn thân yêu nhất của mình.

Với tôi, Sài Gòn là cả một khoảng trời kỉ niệm, mà dù tôi có muốn níu giữ cũng không còn như xưa. Tôi luôn hằng định cho bản thân mình rằng “Nói đợi thì sẽ chờ”, nhưng Sài Gòn làm tôi đổi thay nhiều quá, làm tôi bận bịu nhiều quá, đến thở cũng mệt, làm tôi mất niềm tin vào sự chờ đợi của bản thân. Tôi chưa có một mảnh tình vắt vai nào cả, nên đến việc yêu Sài Gòn theo cái cách của một người dưng, hay một người thương tôi cũng mập mờ không hoạch định được. Nhưng tình yêu Sài Gòn đâu đó trong tim cứ thế lớn dần, không hiểu vì yêu ai hay yêu một thành phố.
Ngày xưa, mỗi lần khóc, tôi lại hay ngẩng đầu lên trời, chỉ mong nước mắt có thể chảy ngược vào trong. Thế nhưng, với Sài Gòn, giờ đây cách suy nghĩ của mình đã thoáng hơn, mỗi lần buồn, tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn trời và cười một cách đầy an yên nhất có thể, bởi lẽ trong tầm mắt tôi lúc này là bầu trời trong xanh lắm thì hà cơ gì mà tôi phải bận lòng nhiều.
Tôi biết có nhiều người rất yêu Sài Gòn, đến mức cảm thấy bước chân thân quen trên từng con hẻm nhỏ. Yêu cái nắng vàng ươm như rót mật, yêu những cơn mưa nhanh đến nhanh đi, yêu cái nét vừa ồn ào năng động, vừa cổ kính trang nghiêm mà chỉ nơi đây riêng có… Tôi có thói quên, mỗi lần buồn chỉ muốn ngồi trên một chiếc xe bus lạ, bắt một chuyến xe từ đầu trạm tới cuối trạm chỉ để nhìn ngắm phố phường Sài Gòn, tôi nhận ra Sài Gòn ở một góc rất khác, với riêng tôi.
Ngay lúc đứng chờ xe bus, tôi thắt lòng trước hình ảnh một cụ già còng lưng đạp xe giữa trưa oi bức. Trên xe là những món hàng lỉnh kỉnh như bàn chải, khẩu trang và vật dụng linh tinh các thứ. Lạ thật, đâu phải lần đầu tiên trong đời tôi gặp cảnh này, vậy mà cứ thấy nghèn nghẹn. Dẫu không cầu xin lòng thương của ai, những giọt mồ hôi kia khiến ta cảm thấy nghẹn lòng.
Lúc bước lên xe rồi, quay đầu nhìn lại, tôi vẫn thấy cái dáng cặm cụi ấy đạp xe dưới mặt trời tháng năm đỏ lửa. Gương mặt hơi cúi, nhẫn nại nhấn nhá từng bước, không nhanh, không chậm, từ từ khắc vào tâm khảm tôi dáng vẻ khổ cực của một đời vất vả.

Ghé qua một xe hủ tiếu mì, tôi thấy bác bán hàng đang múc nước lèo chế vào tô mì của khách. Chỉ là một vắt mì tôm, thêm ít hành giá lõng bõng. Mà cái xe hủ tiếu hoành thánh thì vẫn còn bày ra những sợi mì vàng tươi, óng ả.Tôi thấy được nụ cười và dường như là những niềm hi vọng nhỏ nhoi từ những chuyến xe đi rao hàng “hủ tiếu đây, ai… hũ tiếu mì gõ nào?” Và đồng tiền dư ra từ các lần tiết kiệm sẽ lấy mua sách vở cho con hay đóng tiền điện, tôi chợt nghĩ vậy. Thấy cảm động và khâm phục hơn nhiều so với khi nghe chuyện về những vĩ nhân trong sách vở.
Một buổi chiều cuối tuần có là gì, sẽ qua mau thôi nếu rủ nhau đi cà phê, tập gym hay vào nhà hàng máy lạnh. Xe dừng lại, dưới trạm một thanh niên bước lên. Anh ngồi vào ghế rồi cẩn thận xếp lại đôi nạng gỗ, đẩy chúng xuống dưới sàn xe. Chuyến bus chiều đông hơn cả một buổi chen chân để mua vé nghe ca sĩ đang thịnh hành bây giờ biểu diễn.
Có những tiếng rao quặn mình trong đêm. Những nụ cười sinh ra từ một ngày đắt hàng. Những đồng tiền lẻ với người này nhưng chẵn với người khác. Và những nghị lực vươn lên không phải vì điều gì lớn lao, chỉ đơn giản là để sống trọn vẹn một ngày… Tất cả nằm trong một góc Sài Gòn.
© Sky Blue – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.