Phát thanh xúc cảm của bạn !

Không thể rời xa (Phần 1)

2013-10-29 10:40

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù, Jun

Phong không nói không rằng, một mạch lao ra khỏi cửa và nhảy phốc xuống khỏi ban công…

Từ tầng 16!

...

Cửa kính ban công mở toang…

Gió đưa ánh trăng dát bạc theo rèm cửa bay phấp phới vào căn phòng.

Vẫn luôn là như vậy, luôn huyền ảo và lãng mạn.

Ánh mắt đắm đuối và những nụ hôn ngọt ngào bất tận trao nhau trong bóng tối không đèn, chỉ có ánh trăng sáng mờ… Nhưng những tia sáng của ngọn lửa tình yêu rực cháy trong họ đủ để bừng sáng hai khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc…

Phong đưa tay lên khẽ vuốt lọn tóc mái lòa xòa trên trán Tâm rồi hôn nhẹ lên đó. Hơi ấm của anh nồng nàn vây quanh cô, vòng tray anh đang xiết chặt cô. Tâm nhắm mắt lại tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào đó rồi rúc nhẹ vào người Phong.

Bỗng nhiên anh vùng dậy làm Tâm giật mình mở mắt, Phong lẳng lặng đi ra phía cửa. Tâm ú ớ:

- Ơ… anh? Anh làm gì đấy?

Phong quay lại nhìn Tâm, ánh mắt trở nên vô hồn, khuôn mặt anh tím đi và bắt đầu thở ra hơi lạnh – Như làn hơi người ta thở ra vào mùa đông lạnh, trong cái lạnh mấy oC.

Không thể rời xa (Phần 1)

Tâm lắp bắp:

- A..n..h… anh làm sao thế?

Phong không nói không rằng, một mạch lao ra khỏi cửa và nhảy phốc xuống khỏi ban công…

Từ tầng 16!

- KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!!!

 ***

Tâm vùng dậy, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng. Cô bàng hoàng nhìn ra phía ban công. Đã 1 năm rồi, gần như mỗi tuần cô lại mơ giấc mơ như thế. Không thì cũng đại loại giống thế, kiểu như Phong đang cố tự tử, trầm mình xuống sông hay lao ra khỏi ô tô khi đang chạy nhanh,…

Tâm lồm cồm bò dậy, loạng choạng bước ra bàn trang điểm, trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ, cô nhìn thấy gương mặt hốc hác của mình trong gương.

- Sao anh cứ hành hạ em mãi thế??? – Cô tự thì thầm với mình.

Mò mẫm xuống bếp lấy cốc nước lạnh, Tâm chẳng buồn bật điện, cô đã tập làm quen với bóng tối để không sợ hãi khi không có ánh sáng. Mọi nỗi sợ hãi lúc này đều có thể làm cô nhũn ra như bún.

Quay trở lại giường lúc này đang là 4h15’ sáng, Tâm lại lôi máy ra xem ảnh Phong, vuốt ve gương mặt anh rồi thì thầm:

- Em vẫn nghĩ đến anh, vẫn rất nhớ anh! Anh ko cần xuất hiện trong các giấc mơ rồi ám ảnh em như thế. Thay vì nhớ đến anh, nó làm em sợ… Hì… Người yêu ơi, anh có nhớ em ko?... Em nhớ anh nhiều lắm!!!
Những từ cuối cùng, Tâm nói trong nghen ngào. Nước mắt cô đã rơi, thậm chí có thể đã mù cả mắt nếu như người thân và bạn bè không tìm mọi cách làm cô vui. Sau cái chết đột ngột của Phong, thực sự Tâm đã mắc một số chứng bệnh về tâm lý.

Không thể rời xa (Phần 1)

***

Ngày 17 tháng 5 năm 2008

Tâm đang đi chọn váy phù dâu cho mấy cô bạn thân, dĩ nhiên chúng ta đang nói đến đám cưới của Thanh Tâm – Hải Phong, thì nhận được một cú điện thoại, số của Phong:

- A lô, chồng yêu à?

- Xin lỗi… cô là người thân của anh Phong?

Thịch! Tim Tâm đập lỗi một nhịp. Tiếng đầu dây bên kia vẫn rất nhẹ nhàng ấm áp, nhưng mỗi lời nói lại là một vết dao đâm cho đến khi Tâm khuỵu xuống:

- Tôi cần cô bình tĩnh, hết sức bình tĩnh!...Anh Phạm Hải Phong bị tai nạn ở ngã tư Khuất Duy Tiến, do va chạm khá mạnh với một chiếc ô tô tải chở vật liệu xây dựng nên… Họ đã đưa anh ấy vào đây và… chúng tôi đã cố gắng hết sức…

Những lời sau đó Tâm không còn nghe rõ nữa, tai cô ù đi và cả người cô mềm nhũn ra đất. Cô không biết có chuyện gì xảy ra sau đó nữa. Khi người ta đưa anh về đến nhà, anh vẫn đẹp đẽ như một thiên thần trong áo sơ mi trắng. Cô ngồi bên anh, hoàn toàn câm lặng. Giương đôi mắt vô hồn lên nhìn anh, đôi môi khô nứt run rẩy muốn gọi tên anh mà chẳng thể nói thành lời. Nỗi đau gần như giết mọi thứ tồn tại trong cô, ruột gan cô không cào xé mà vỡ nát. Trái tim cô lúc đó đã ngừng đập theo trái tim anh. Giờ phút đó cô chỉ là một cái xác không hồn.


Đám tang người chết trẻ diễn ra chóng vánh, suốt thời gian hành lễ Tâm chỉ ngồi trong xó nhà như một bóng ma, không ăn uống, không nói, không khóc. Chỉ ngồi đó như con thú hoang vừa bị gông vào cũi sắt. Nỗi căm hờn chất chứa trong đôi mắt cay xè đỏ hoe.

Thời khắc đưa Phong về với đất mẹ, Tâm đứng chăm chăm nhìn người ta ném từng nắm đất xuống cho anh. Khi xúc đến xẻng đất cuối cùng, Tâm mới như bừng tỉnh, cô co giật và nôn thốc nôn tháo, nước mắt ào ra đắng miệng. Mọi người đưa ma nhìn cô gái trẻ mà đau quặn lòng. Họ đưa cô về nhà mẹ đẻ. Tâm khóc 3 ngày 3 đêm không ăn uống gì cả. Sau bao nỗ lực của bố mẹ, anh chị, bạn bè, 5 ngày sau cô mới chịu húp 1 chút cháo, lúc này người cô chỉ còn da bọc xương.
....

Tác giả : Sưu Tầm

Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù, Jun

Kỹ thuật : Nhím Xù

Lắng nghe truyện ngắn hay Ly dị chán lắm (Phần 1)
(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ emailaudiobook@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top